Lúc Thịnh Kình Việt tỉnh dậy, thậm chí vẫn có thể ngửi được hương thơm thanh mát nhè nhẹ trên người thiếu nữ, anh nở nụ cười trên khoé miệng rồi đi vào nhà vệ sinh, thế nhưng bên trong lại không một bóng người.
“Vi Vi?” Thịnh Kình Việt gọi một tiếng, cả căn phòng yên tĩnh không chút tiếng động, không ai đáp lại.
Tim anh bỗng bất an, sự bất an này đến một cách kỳ lạ, nhưng lại đủ để khiến con người ta sợ hãi trong lòng.
Thịnh Kình Việt gọi một cuộc điện thoại cho Đổng Vi, thế nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại reo trên giường, ngay cả điện thoại cô cũng không mang.
Thịnh Kinh Việt an ủi bản thân rằng chắc Đổng Vi chỉ ra ngoài mua đồ thôi, anh ngồi lên ghế, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng mang theo những hạt bụi bé tí đang bay lơ lửng, sau đó từ từ biến mất.
Trời tối dần, Thịnh Kình Việt cũng không đợi được Đổng Vi nữa.
Anh tìm khắp cả Hưng Nam, cũng không tìm được cô, cô hệt như nàng yêu tinh bước vào thế giới này, sau khi lấy đi hết linh hồn anh thì biết mất không dấu vết.
Anh còn chưa nói với cô bệnh của anh đã khỏi rồi, sao lại không thấy cô đâu nữa?
Thịnh Kình Việt tìm đến Chu Hoài Ngọc, đưa tay siết chặt lấy cổ áo anh ta, đôi mắt lạnh lẽo khẩn thiết: “Đổng Vi ở đâu?”
Chu Hoài Ngọc cau mày, kéo cổ áo mình ra khỏi tay Thịnh Kình Việt: “Bạn gái của cậu mà cậu hỏi tôi ở đâu, làm sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-la-tay-dua-co-benh/3334433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.