Chương trước
Chương sau
Nếu đã nói với Thịnh Kình Việt như vậy thì Đổng Vi quyết định cũng cần nói cho cả Chu Hoài Ngọc chuyện này. Mỗi lần cô đều cự tuyệt Chu Hoài Ngọc, song anh ta giống như cảm thấy cô sẽ không yêu đương nên vẫn duy trì mối quan hệ không gần không xa với cô, thỉnh thoảng làm chuyện vượt qua ranh giới khiến cô cực kỳ chán ghét.

Hơn nữa mỗi lần Thịnh Kình Việt nhìn thấy Chu Hoài Ngọc, anh phản ứng rất mạnh, Đổng Vi kết luận cái này là vì ghen tuông, điều này khiến cô muốn giải thích rõ ràng với Chu Hoài Ngọc.

Đương nhiên chờ sau khi giải thích rõ ràng xong, cô cũng sẽ hỏi anh ta một vài chuyện.

Đổng Vi vốn muốn hẹn Chu Hoài Ngọc gặp mặt, nhưng Chu Hoài Ngọc lại ra nước ngoài họp, cô hỏi anh ta khi nào trở về, Chu Hoài Ngọc lại giống như đang đánh Thái cực quyền* với cô vậy.

*Nói chuyện lòng vòng, lảng tránh vấn đề chính.

Rốt cuộc cô làm sao mới có thể đối phó với con hồ ly xảo quyệt này đây?

Lúc Thịnh Kình Việt tiến vào thì thấy Đổng Vi ôm di động không biết đang xem cái gì, đến khi anh bước vào lại lập tức tắt màn hình đi.

Anh cảm thấy trái tim anh hình như ngừng đập một nhịp.

Nhưng anh không lập tức chết đi, mà được nụ cười của Đổng Vi cứu sống.

Anh yêu nụ cười của cô.

Đổng Vi vùi mình trên ghế sofa, cười nói: “Hôm nay anh lại mang trái cây gì đến thế?”

“Mang theo trái cây rất ngọt.”

“Dâu tây?”

Thịnh Kình Việt lắc đầu.

“Nhãn?”

Thịnh Kình Việt vẫn lắc đầu như cũ.

Đổng Vi thật sự không nghĩ ra được, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt im lặng, Đổng Vi cực kỳ tò mò: “Anh mau nói cho em đi, em sốt ruột lắm rồi.”

Thịnh Kình Việt ho nhẹ một tiếng, nói ra hai chữ, kết quả Đổng Vi không nghe rõ, “Cái gì? Anh nói cái gì, là cái gì thế?”

Thịnh Kình Việt nghiêng mặt sang một bên, “Nghe cho kỹ.”

“Ừm, lần này đảm bảo nghe thật kỹ.”

“Là anh.”

Sau khi nói xong, mặt anh dần dần đỏ ửng.

Đổng Vi cười nhạo một tiếng: “Ha ha ha, anh là trái cây rất ngọt sao?”

Có thể khiến Thịnh Kình Việt nói ra mấy lời lung tung thế này, gần đây anh đã xem cái gì rồi nha.

Điện thoại Đổng Vi đinh một tiếng, Thịnh Kình Việt nhìn thoáng qua, cô lập tức khẩn trương cầm di động lên, giống như sợ anh nhìn thấy.

Nét ửng đỏ trên mặt Thịnh Kình Việt chậm rãi rút đi: “Hay là anh đi mua ít trái cây nhé.”

“Được.” Đổng Vi không ngẩng đầu đáp ứng.

Cô đang trả lời Chu Hoài Ngọc, anh ta đã hẹn thời gian gặp mặt rồi.

Nếu đã đáp ứng Đinh Phi Vũ sau này phải huấn luyện thật tốt thì Thịnh Kình Việt sẽ không nuốt lời, nhưng cho dù hiện tại anh rất bận cũng sẽ gửi tin nhắn cho Đổng Vi, sẽ thường xuyên đi gặp cô.

“Chậc chậc, theo đuổi được rồi sao? Gần đây thấy tâm trạng anh rất tốt.” Đinh Phi Vũ trêu ghẹo.

Thịnh Kình Việt muốn gật đầu, nhưng ở sâu trong nội tâm anh lại có chút bất an, anh có thể cảm nhận được gần đây Đổng Vi có chuyện gì đó gạt anh.

Thịnh Kình Việt đáp: “Vẫn đang theo đuổi.”

“Được rồi, thấy gần đây cậu huấn luyện vất vả như vậy, thả cậu về sớm một chút đấy.’

Thịnh Kình Việt mua một bó hoa và đồ ăn đến tìm Đổng Vi, bây giờ mùa xuân tới rồi, sắc trời rất muộn mới tối, lúc anh trở về nắng chiều vẫn còn treo trên bầu trời.

Cửa nhà Đổng Vi không đóng chặt, Thịnh Kình Việt đứng ở cửa có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

“Tôi có lời muốn nói với anh… Nhà tôi… Không người, anh ấy không ở đây.”

Hồ Vân Linh đi Kinh Hoa thăm Tang Dụ, trong nhà chỉ có một mình Đổng Vi, cô không có khả năng nói chuyện với Hồ Vân Linh.

Thịnh Kình Việt biết cô đang gọi điện thoại cho ai.

Anh bình tĩnh cầm hoa đi xuống lầu.

Lúc Chu Hoài Ngọc đến mang theo một bó hoa hồng, áy náy nói: “Xin lỗi, gần đây thật sự bận quá, để em phải đợi thời gian dài như vậy.”

“Dù sao thì Tiểu Chu tổng luôn bộn bề công việc.”

“Đây là em đang giễu cợt anh hả?” Chu Hoài Ngọc nở nụ cười, “Ừm, đây xem như là quà tạ lỗi của anh.”

Anh ta đưa bó hồng cho Đổng Vi nhưng cô lại lắc đầu.

“Được rồi, vậy anh chỉ có thể dẫn em xuống gặp mẹ anh thôi.”

Đổng Vi có chút kinh ngạc: “Mẹ anh cũng ở dưới lầu?”

“Bà ấy đang ở trong xe chờ anh, dù sao thì anh vừa về đã đến tìm em, mà bà ấy lại đến đón anh.”

Đổng Vi thở dài một hơi: “Không nói cái này nữa.”

“Tiểu Chu tổng, lần này mời anh qua đây là muốn nói với anh một việc. Tôi có người mình thích rồi.”

Nụ cười trên mặt Chu Hoài Ngọc biến mất: “Là Thịnh Kình Việt?”

“Phải.”

“Em thích cậu ta ở điểm gì?” Giọng điệu Chu Hoài Ngọc trầm xuống, anh lại không so được với Thịnh Kinh Việt sao?

Đổng Vi đứng lên: “Tôi thích điểm gì ở anh ấy chắc chắn không có quan hệ gì với Tiểu Chu tổng hết.”

Chu Hoài Ngọc nở nụ cười một lần nữa, đúng mực hoàn mỹ: “Vi Vi, em hiểu rõ cậu ta sao?”

“Tôi cũng không hiểu rõ về anh.” Đổng Vi nhíu mày, “Tôi không hiểu rõ, thế nhưng tôi bằng lòng đi tìm hiểu, song cũng có người tôi không muốn đi tìm hiểu.”

Tay Chu Hoài Ngọc buông thõng bên người, từ từ nắm lại: “Được.”

Lúc anh ta đi, Đổng Vi nghe thấy Chu Hoài Ngọc nói một câu: “Hy vọng em sẽ không hối hận.”

Đổng Vi khẽ hừ một tiếng, ở trong lòng yên lặng lẩm bẩm một câu, cho dù có hối hận cũng sẽ không thích anh.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Đổng Vi thở phào một hơi, bây giờ Thịnh Kình Việt chắc là sẽ không còn gặp lại Chu Hoài Ngọc nữa, sau này cũng sẽ không tức giận nữa.

Cô ngồi chưa được một lát thì nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng tranh chấp, Đổng Vi đi ra ban công, vừa nhìn đã thấy Đổng Thiện Kiền đang dây dưa Chu Hoài Ngọc.

Ánh mắt Đổng Vi ngưng trọng, sao ông ta tìm được đến nơi này? Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?

Kèm theo cảm giác vô lực chính là phẫn nộ, vì sao ông ta lại muốn dây dưa với Chu Hoài Ngọc.

Cô hoang mang rối loạn muốn xuống chuẩn bị tách hai người ra, nhưng trong nháy mắt sắp đi xuống lại bị một lực mạnh mẽ kéo trở về.

Giữa cảnh hoàng hôn buông xuống, trong con ngươi Thịnh Kình Việt mang theo sự cố chấp và đau khổ: “Đừng đi, anh ta căn bản không đáng để em yêu.”

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, lông mày dần nhíu lại: “Anh đang nói gì vậy?”

“Anh ta chính là một con người giả dối, anh ta căn bản không thật sự yêu em.” Thịnh Kình Việt nửa gào ra tiếng.

Cô là cô gái anh yêu thương, sao Chu Hoài Ngọc lại có thể coi cô trở thành đồ vật tranh đoạt. Chỉ bởi vì là người anh yêu nên anh ta sẽ cướp cô đi sao?

“Sao anh biết?”

“Bởi vì anh ta cảm thấy em là người anh thích, cho nên muốn cướp em đi.” Trong giọng nói của Thịnh Kình Việt xen lẫn sự đau khổ, nếu như lúc trước không phải anh…

Đổng Vi hoàn toàn nghe không hiểu lời Thịnh Kình Việt nói.

Thịnh Kình Việt nhìn gương mặt Đổng Vi, động tác mạnh bạo lại dịu dàng đặt lên bên mặt cô một nụ hôn, “Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của anh.”

Trái tim Đổng Vi chợt bình tĩnh lại, một số việc chưa được ăn khớp đã có thể giải thích được.

Lúc trước, lần đầu tiên khi cô gặp Chu Hoài Ngọc ở dưới lầu, đồng hồ của anh ta bị mất vì anh ta đi tìm Thịnh Kình Việt, mà Thịnh Kình Việt lúc đó không nhận điện thoại của cô, là bởi vì đang nói chuyện với Chu Hoài Ngọc…

Sau đó cổ áo Chu Hoài Ngọc lộn xộn là do Thịnh Kình Việt gây ra.

“Vì sao?” Đổng Vi cảm thấy cô vừa mới tự chữa lành trái tim thì lại bị đập nát, gió thổi ào ào vào bên trong.

Vì sao lúc trước còn hẹn Chu Hoài Ngọc nói chuyện, lúc sau lại xảy ra tranh chấp?

Bốn mắt nhìn nhau, khác với sự ấm áp khi nấu cơm lúc trước, khác với sự ám muội giữa biển người lúc trước, lần này chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng hoài nghi.

Thịnh Kình Việt bị ánh mắt của cô đâm bị thương, anh nhắm mắt nói: “Vi Vi, anh có chấn thương tâm lý, không thể chạm vào phụ nữ, dù là một chút xíu cũng không được, bất kể là ai.”

“Anh chán ghét người khác nói anh không thích em, anh muốn để em chạy như bay vào lồ ng ngực anh, ôm anh thật chặt, như vậy anh cũng có thể ôm chặt lấy em, nhưng anh không thể, anh không thể, anh không thể làm vậy, anh không thể hủy hoại em, cũng không có cách nào ôm lấy em.”

Âm thanh đau khổ chậm rãi nói hết tất cả sự thật.

“Ngày đó em chạm vào anh, anh vốn không ngờ được, anh đã từng nôn trước mặt em, khi đó ánh mắt của em là thứ anh sợ hãi phải nhìn thấy, anh không muốn để em cảm thấy là anh ghét bỏ em.”

“Không phải anh chán ghét bạn em, chỉ là anh quá kích động… có chút không biết phải làm sao, bởi vì từ trước tới nay anh chưa từng có bạn bè đến nhà chơi.”

“Nhưng chúng ta chỉ có thời gian một năm… Em sẽ rời đi, đi tìm hạnh phúc thuộc về mình.”

“Anh không thể chạm vào em, nhưng lại cực kỳ ích kỷ muốn trói chặt anh và em lại với nhau, có một đoạn thời gian anh bị vây trong trạng thái chán ghét bản thân mình. Mà em và bạn của em vui vẻ như vậy, anh lại càng cảm thấy mình là thằng khốn, cho nên anh đi thẳng ra ngoài.”

“Anh quả thật tự phụ, anh cho rằng em không có cách ra rời xa anh, cho nên anh không trả lời tin nhắn, cố tình lạnh lùng với em, anh cho rằng như vậy có thể giảm bớt tổn thương cho em, nhưng anh sai rồi, anh sai rồi.”

“Vì sao? Là vì anh có bệnh tâm lý?”

Thịnh Kình Việt muốn cười gượng một tiếng, lại cười không nổi, anh nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên: “Anh không có cách nào chạm vào em, càng đừng nói đến chuyện ngủ trên một cái giường, sao có thể cho em vui vẻ?”

Âm thanh Đổng Vi có chút sắc bén: “Thịnh Kình Việt, anh cho rằng em ở bên anh chỉ là vì chuyện kia sao? Anh coi em thành cái gì thế?”

Trái tim cô thắt lại, đôi mắt cũng đỏ ửng, “Anh cho rằng em không rời xa anh được, cho rằng em rời khỏi anh sẽ sống không tốt, cho nên anh để Chu Hoài Ngọc tới tiếp cận em, quăng em cho anh ta, sau đó anh tự do rồi, anh cũng không có cảm giác tội lỗi.”

Lời nói của Đổng Vi là câu trần thuật, không phải câu hỏi.

“Phải.”

Thịnh Kình Việt không ngạc nhiên chút nào khi Đổng Vi đoán được những điều này, cô luôn là một cô gái thông minh.

“Nếu như anh đã ném em cho anh ta, sao còn muốn tới tìm em?”

“Bởi vì trái tim anh không nghe lời anh nói, mỗi ngày nó đều muốn gặp em, nó không có cách nào nhìn em và người khác ở bên nhau. Anh yêu em, Vi Vi.”

So với biểu cảm khổ sở bi thương của Thịnh Kình Việt, biểu cảm của Đổng Vi phải nói là lạnh nhạt.

Cô nhìn anh giống như không hề quen biết Thịnh Kình Việt vậy, hóa ra anh biết cô đau khổ, cô khổ sở, nhưng vẫn làm như vậy.

Rõ ràng anh biết hết nhưng không làm gì cả.

“Đổng Thiện Kiền là anh gọi tới phải không?” Giọng Đổng Vi có chút run rẩy.

Thịnh Kình Việt rũ mắt: “Mẹ anh ta sẽ không để anh ta và em ở bên nhau.”

“Bởi vì Đổng Thiện Kiền là bố của em? Nhà họ Thịnh không cho phép có một đứa con dâu như vậy?”

Thịnh Kình Việt không nói gì.

Đổng Vi lùi về phía sau một bước, không thể tin được nhìn Thịnh Kình Việt, vươn tay cho anh một cái tát: “Anh là đồ khốn… Mặc kệ là lúc trước hay là bây giờ, anh luôn miệng nói yêu em, nhưng lại mang cái cớ vì muốn tốt cho em mà làm chuyện em không thích.”

“Anh có từng suy nghĩ cho cảm nhận của em chưa?”

“Rốt cuộc anh coi em thành cái gì?”

Thịnh Kinh Việt lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt mang theo một tia cố chấp: “Anh là tên khốn, nhưng anh không thể buông tay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.