Mưa phùn rơi trên bầu trời Luân Đôn, những giọt mưa đọng trên hàng mi của chàng trai giống như giọt nước mắt muốn nhưng chưa thể rơi.
Đổng Vi đột nhiên cảm thấy anh tựa như một chú thỏ, dường như bất cứ sự kinh động nào cũng có thể dọa cho anh đỏ hoe mắt mà bỏ chạy vào rừng sâu, lại vừa giống như một cái gật đầu nhẹ nhàng là có thể xua tan đi hết tất cả sự lo âu của anh.
Xung quanh có người mở ô, lướt qua bên cạnh như con thoi, mang theo sự ẩm ướt.
Tất cả mọi thứ như ống kính quay chậm.
Anh đứng nơi kia, cách bởi màn mưa, cách bởi dòng người, cứ ngây ngô nhìn cô.
Cánh môi Đổng Vi khẽ động, không ai biết cô muốn nói gì. Chiếc ô của Tô Như đưa đến trên đầu Đổng Vi từ phía sau, cô gọi điện thoại xong đã thấy một người đàn ông nhếch nhác khôn tả đang đứng trước mặt Đổng Vi.
“Ngại quá, tạm thời chúng tôi không nhận phỏng vấn nữa, phiền anh nhường chỗ.” Tô Như kéo cánh tay Đổng Vi dẫn vào trong xe.
Hàng mi của Đổng Vi rũ xuống, khi lướt qua người Thịnh Kình Việt, cô thấy ngón tay của anh khẽ cử động.
Một làn gió thổi qua ngón tay anh, nhưng rốt cuộc anh chỉ nắm được giọt mưa phùn.
Luân Đôn tháng 11 không quá lạnh, thế nhưng Thịnh Kình Việt lại cảm thấy cả người như rơi vào mùa đông lạnh giá.
Cửa kính xe bị nước mưa thấm ướt, những vệt nước uốn lượn chảy xuống, giống như hàng nước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-la-tay-dua-co-benh/3334420/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.