Chương 5
Hai người trầm mặc không nói gì suốt quãng đường, không hiểu sao Thịnh Kình Việt cảm thấy có chút sốt ruột, anh đi hơi lệch sang bên kia một chút, nếu vẫn tiếp tục đi như vậy, cuối cùng bọn họ sẽ gặp nhau ở một giao điểm.
Nhưng mà Đổng Vi cũng đi lệch sang một bên, giữa hai người lại thành hai đường thẳng song song.
Sẽ không bao giờ... giao nhau.
Thịnh Kình Việt dừng bước, nhìn về phía Đổng Vi.
Đổng Vi quay đầu lại: "Sao thế?"
"Tại sao lại cách xa anh như vậy?" Giọng Thịnh Kình Việt mang theo ý lạnh nhè nhẹ.
Luôn luôn là anh cách xa Đổng Vi, nhưng hiện tại cô lại chủ động cách xa anh.
Đổng Vi cong khóe miệng, cười rất ngoan: "Em không được đi gần anh quá mà, nếu không anh ghét em thì làm sao đây?"
Cô chớp chớp mắt, rồi lại rời xa Thịnh Kình Việt một chút: "Vẫn là như vậy thì tốt hơn."
Như vậy cô sẽ không cần lo lắng sẽ làm anh không thích nữa.
Khoảng cách không xa ngập tràn ánh mặt trời và bóng râm, những giọt nắng chầm chậm bồng bềnh trôi.
Thịnh Kình Việt đứng ở đó nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Đổng Vi, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô như cách nhau vực sâu ngàn trượng, đến gần không được nhưng lại không muốn lui ra.
*
Lúc về đến nhà, Đổng Vi đi trước Thịnh Kình Việt một bước, trở lại phòng mình để sửa luận văn, trực tiếp đóng cửa lại.
Luận văn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-la-tay-dua-co-benh/3334400/chuong-5.html