Ở trên đường trở về, Hạ Lâm vẫn như trước ngồi cùng Liêu Thần, nhưng lại biểu hiện ra một loại im lặng nói không nên lời, cả ngày vui đùa tựa hồ đều biến mất, im lặng ngồi ở chỗ kia Hạ Lâm thật giống như là một bé con người lớn.
Liêu Thần vươn tay xoa tóc Hạ Lâm, qua một ngày, Liêu Thần đã rất xác định, Hạ Lâm đã bắt đầu biểu hiện có chút chứng tự bế, thậm chí còn có chứng sợ hãi đông người, Liêu Thần từng ở thế giới y học kia tốn hai mươi mấy năm để nghiên cứu tâm lý học con người, trong đó chứng tự bế cùng chứng sợ đám đông cũng là một loại chứng bệnh tâm lý của con người, cho nên Liêu Thần vô cùng xác định, dù Hạ Lâm biểu hiện không có gì khác với trẻ con khác, nhưng trên thực tế một ít biểu hiện nhỏ cũng có thể chứng minh Hạ Lâm tự bế và chán ghét đám đông.
Khi nhiều người, Hạ Lâm luôn ôm chặt cổ hắn, chẳng sợ trên mặt là tươi cười, nhưng trên thực tế cánh tay ôm hắn đã có chút cứng ngắc, mà tự bế còn lại là theo đối thoại với thư ký Lưu, Hạ Lâm giống như là một thiên tài thông minh, khi đối mặt thư ký Lưu dụ dỗ, có thể dùng phản ứng nhanh nhất để đối mặt thư ký Lưu, nhưng qua tính toán tinh vi, điều này chứng minh Hạ Lâm cũng không có đủ năng lực giao du với người bình thường, khi đối mặt thư ký Lưu vô luận là phản ứng hay là cái khác đều phải trải qua não lựa chọn trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-cu-deu-dang-nam-thuong/1494515/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.