Đã ở trước mặt người Sầm gia come out Liêu Thần cũng không lo lắng chuyện của Sầm Minh Kiều, sau khi gọi điện thoại cho mẹ Liêu, để mẹ Liêu không cần đặt chuyện của chị dâu ở trong lòng, chính hắn có biện pháp. Lại gọi điện thoại thúc giục thám tử tư, tiền trong tay Liêu Thần lại lật, mà sau khi Tạ Ninh Triết biết hắn muốn chơi cổ phiếu nước ngoài, cũng không biết từ đâu mà lấy một trăm vạn cho hắn, hắn hỏi Tạ Ninh Triết cũng không nói, vì thế coi như là làm tiểu bạch kiểm một lần, cầm tiền của Tạ Ninh Triết bắt đầu đầu nhập vào thị trường chứng khoán bên nước M, ở trong nước có lẽ một hai trăm vạn cũng được cho là có tiền, nhưng số tiền này đến thị trường chứng khoán nước ngoài, cơ hồ không gì khác với trôi theo dòng nước. Liêu Thần chỉ là một con cá nhỏ, căn bản không có người sẽ chú ý hắn, mà Liêu Thần cũng vì nguyên nhân này, bắt đầu mua vào bán ra trong thị trường chứng khoán nước M, sau khi không ngủ không dứt nhịn hơn mười ngày, làm cả người vô cùng mất tinh thần, mới tới ba trăm vạn USD, trong lúc ở cùng hắn Tạ Ninh Triết vì luôn lo lắng cho hắn, quan hệ của hai người bất tri bất giác thân mật hơn. Làm cổ phiếu là một chuyện vô cùng hao tâm tốn sức, Liêu Thần kỳ thật càng thích chơi quỹ, chỉ là chơi quỹ nhất định cần phải có thực lực nhất định, tiền hiện tại ở trong tay hắn, nếu là đầu nhập vào trong quỹ, chỉ sợ không có tác dụng gì. Sáng ngày xác định rời khỏi thị trường chứng khoán nước M, Liêu Thần đã thức đêm nhịn suốt một đêm, mà Tạ Ninh Triết liền ở bên hắn, khi hắn sắp ngủ pha một ly Coffee cho hắn, Tạ Ninh Triết cũng chơi cổ phiếu, nhưng vẫn ở thị trường trong nước, cũng không quá rõ thị trường cổ phiếu nước ngoài, mà Liêu Thần lại dựa theo kinh nghiệm trước kia của mình để xào, nói trắng ra là đi theo cá lớn nuốt cá bé, chút tiền ấy của hắn trong mắt nhân vật lớn căn bản không tính là gì. “Mấy ngày này ít nhiều cũng là cậu ở với tôi, xem ra tôi phải lấy thân báo đáp ~” Liêu Thần cười tủm tỉm vui đùa, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt cũng có chút thần sắc mỏi mệt này, không biết sao lại bị hấp dẫn, vươn tay xoa xoa tóc Tạ Ninh Triết, cảm thấy tóc trong tay vô cùng mềm mại. “Vậy lấy thân báo đáp a.” Mấy ngày nay đã biết rõ Liêu Thần ba hoa, Tạ Ninh Triết cũng không còn không thích nói chuyện, ngẫu nhiên cũng thích nói đùa với Liêu Thần. “He he ~ vậy tôi liền không khách khí ~” Liêu Thần tuy rằng biết Tạ Ninh Triết đang nói đùa, nhưng vẫn cười tủm tỉm một phen duệ ở Tạ Ninh Triết, vừa nhìn kéo Tạ Ninh Triết vào trong lòng. Tạ Ninh Triết chỉ cảm thấy nháy mắt nghe được tim đập của Liêu Thần, bùm bùm, không giống với cảm giác của y, mà độ ấm trên người Liêu Thần cách quần áo truyền đến, làm cho Tạ Ninh Triết không biết sao lại có chút khẩn trương. “Ninh Triết, anh là nghiêm túc, anh từ lần đầu tiên nhìn thấy em liền yêu em từ cái nhìn đầu tiên, hiện tại, em còn muốn anh lấy thân báo đáp không?” Cúi đầu nhìn Tạ Ninh Triết trong lòng, Liêu Thần không biết như thế nào liền nói ra lời nói cho tới nay đều cố gắng áp lực không thể nói ra, hắn biết Tạ Ninh Triết còn nhỏ, nhưng hắn không muốn đợi, không muốn đợi đến khi người trong lòng thích người khác rồi lại hối hận, nói hắn là nhân tra cũng tốt, hắn chính là không muốn buông người này ra, muốn người này vẫn ở bên cạnh hắn. Kỳ thật trước kia Ninh Triết liền cảm thấy sợ hãi, ánh mắt Liêu Thần cũng tốt, phương thức đối với y cũng tốt, khác với người khác, mà cảm tình quỷ dị cùng tim đập của y, cũng làm cho Tạ Ninh Triết cảm thấy cảm tình của y đối với Liêu Thần không bình thường, cho nên cũng từng hỏi bảo tiêu của mình qua. 【Thiếu gia, tôi thấy chắc là cậu đã thích cô ấy rồi, lúc thích một người, thì tim sẽ đập nhanh, muốn đứng cạnh cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, duy trì cô ấy, muốn biết rõ tất cả, thiếu gia cậu thích ai vậy? 】 Lời của bảo tiêu tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, Tạ Ninh Triết lại chạy trối chết như một con chuột, nhốt mình trong phòng, Tạ Ninh Triết tra xét tư liệu trên internet, biết nam nhân thích nam nhân là đồng tính, y lúc trước cũng không thích nữ nhân qua, sau một tuần giãy dụa, Tạ Ninh Triết mới xác định, y có thể là một người đồng tính, hơn nữa còn là một đồng tính trời sinh. Có người nói, nam nhân trời sinh sẽ có gien đồng tính, có chút người từ rất sớm đã phát hiện mình thích nam nhân, mà có chút người trong lúc mê mang kết hôn sinh con, cả đời sẽ không phát hiện bí mật này, trừ phi, hắn gặp gỡ một nam nhân làm hắn tâm động. Tạ Ninh Triết cảm thấy, mỗi giây mỗi phút y cùng Liêu Thần ngốc cùng nhau, tựa hồ đều biến thành một loại dày vò ngọt ngào, y thích Liêu Thần dùng loại ánh mắt chỉ có ôn nhu nhìn y, nhưng lại sợ hãi tiếp nhận thân phận đồng tính của mình, y thậm chí còn không dám nghĩ đến, nếu như cha mẹ biết y là một người đồng tính thích nam nhân, sẽ đối đãi y như thế nào. Hiện tại mỗi một ngày ở cùng với Liêu Thần, làm cho Tạ Ninh Triết bắt đầu thích Liêu Thần, cũng càng thêm quý trọng mấy ngày này, bởi vì Tạ Ninh Triết biết rất rõ, dù cho Liêu Thần thích y, y cũng thích Liêu Thần, nhưng mà bọn họ, sẽ không có tương lai. Nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau, sao sẽ có tương lai đây? Người thích cũng thích y, rõ ràng là chuyện hạnh phúc, Tạ Ninh Triết không biết sao lại có chút muốn khóc, tâm y nói cho y, y cũng thích Liêu Thần, thậm chí còn nhiều hơn y nghĩ, nhưng lý trí y lại nói cho y, y không có khả năng ở bên Liêu Thần. Như vậy sẽ hủy Liêu Thần, cũng hủy bản thân, đây là sai lầm. “Tôi không thích… nam nhân…” Dùng cổ họng có chút nghẹn nói ra những lời này, Tạ Ninh Triết nhịn không được nhìn về phía Liêu Thần, lại phát hiện ánh mắt Liêu Thần vẫn như trước ôn nhu, trong lòng run lên, tay đặt ở một bên nhanh chóng nắm chặt. Có lẽ, y nên cùng Liêu Thần giống như hai đường giao nhau, ngắn ngủi gặp gỡ rồi bắt đầu chia lìa, sau đó lại không còn giao tiếp. Nếu như là những người khác nói, có thể sẽ lừa được Liêu Thần, nhưng người trước mắt là Tử Thanh của hắn, cho dù là nhỏ đi chút, không có trí nhớ trước kia, Liêu Thần vẫn quen thuộc y như trước, biết rõ người, nhìn lông mi người trong lòng không ngừng run run, đôi mắt kia tựa hồ giây tiếp theo sẽ khóc ra, Liêu Thần bỗng nhiên lộ ra nụ cười lưu manh. “Vậy… Coi như anh ép em là được.” Nói xong câu đó, trực tiếp cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Tạ Ninh Triết, như là muốn nói hết ra tất cả tưởng niệm cùng cảm tình, Liêu Thần hung hăng, như là một con dã thú cắn xé con mồi thổi quét khoang miệng Tạ Ninh Triết, làm cho Tạ Ninh Triết có chút hô hấp không được, chỉ có thể tùy ý hành động của Liêu Thần. Một bên hôn môi Tạ Ninh Triết, một bên vươn tay giữ chặt tay Tạ Ninh, cho dù là thay đổi một thời không, thay đổi một thế giới, Liêu Thần cảm thấy, người này vẫn giống nhau, tay y vẫn như thế làm hắn mê luyến không thôi. Nắm tay Tạ Ninh Triết, làm Tạ Ninh Triết ôm lấy cổ hắn, Liêu Thần từng bước một dạy Tạ Ninh Triết, khi thấy Tạ Ninh Triết sắp thở không nỗi rốt cục buông tha Tạ Ninh Triết, nhưng lại theo cổ Tạ Ninh Triết hôn xuống, nhẹ nhàng mút hôn trên cằm, khẽ cắn hầu kết Tạ Ninh Triết, vừa lòng nghe Tạ Ninh Triết rên nhẹ bên tai. Đây là chuyện Tạ Ninh Triết chưa bao giờ từng trải qua, y mới mười tám tuổi, luôn được người Tạ gia bảo vệ rất tốt, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân, cũng chưa từng thân mật tiếp xúc với y như vậy, cảm giác được đôi môi ấm áp của Liêu Thần hôn lên cổ y, cảm giác tê tê từ cổ truyền đến xương quai xanh, làm cho Tạ Ninh Triết quả thực không thể tự hỏi, nhịn không được ôm chặt lấy cổ Liêu Thần. Đối với Liêu Thần mà nói, đây là tưởng niệm cách nhau tám mươi năm, lúc này hắn giống như là một con báo săn bao phủ con mồi của mình trong phạm vi bản thân, sau đó thong thả cắn ăn, chẳng sợ biết con mồi hiện tại còn chưa thích hợp bị ăn luôn, lại nhịn không được muốn lưu lại cái gì đó trên người con mồi… Cuối cùng hai người thở hồng hộc, Liêu Thần tuy rằng thích Tạ Ninh Triết, nhưng cũng cố kỵ Tạ Ninh Triết tuổi còn nhỏ, cho nên chỉ là hôn môi Tạ Ninh Triết, thật ra cũng không làm gì thêm. Chỉ thế thôi, cũng đủ làm cho Tạ Ninh Triết không biết làm sao, sau khi bị hôn, y thậm chí cũng không dám nhìn Liêu Thần, lỗ tai đỏ lên lại bán đứng nội tâm của y. “Ninh Triết, anh thích em, anh biết em cũng có cảm giác với anh đúng không?” Liêu Thần vừa mới chiếm tiện nghi, tâm tình vừa lúc, cố ý đùa giỡn Tạ Ninh Triết. Tạ Ninh Triết không nói gì, y biết, Liêu Thần nói đúng, y thích Liêu Thần, cũng thích được Liêu Thần hôn môi, chỉ là, bọn họ không thể ở bên nhau. “Chúng ta đều là nam nhân.” Nam nhân không có khả năng ở bên nam nhân, Tạ Ninh Triết muốn nói điều này, lại không mở miệng, y ngẩng đầu, nhìn về phía Liêu Thần, trong ánh mắt mang theo kiên định. “A ~” Không nghĩ tới Tử Thanh nhỏ đi lại đáng yêu như vậy, Liêu Thần vươn tay xoa đầu Tạ Ninh Triết, híp mắt nói. “Em không cần lo lắng điều này, em chỉ cần phụ trách được anh thích là tốt rồi, anh sẽ xử lý tốt tất cả, em chỉ cần ở bên anh là được.” Liêu Thần tin tưởng mình nhất định có thể làm lớn sự nghiệp, đến lúc đó nếu yêu cầu Tạ gia ở cùng Tạ Ninh Triết, cũng sẽ không có áp lực, hắn thấy qua quá nhiều bi kịch đều là vì không có tiền không có thực lực, tình yêu không có vật chất, giống như là năm bè bảy mảng, gió không cần thổi, liền tan, mà Liêu Thần, cũng không muốn để cho Tạ Ninh Triết vất vả như vậy, bởi vì hắn muốn Tạ Ninh Triết trải qua cuộc sống tốt nhất. Lời Liêu Thần làm Tạ Ninh Triết tâm động, lý trí của y nói cho bản thân, đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt không thể tin, nhưng tâm y lại không tự chủ được bắt đầu tin, thậm chí không phản bác cái gì. Dưới Tạ Ninh Triết cam chịu, Liêu Thần liền cảm thấy quan hệ hai người đã là người yêu, vì mắt không thâm quầng nên cùng ngủ với Tạ Ninh Triết, Tạ Ninh Triết mặc dù có chút không quá tự tại, nhưng vẫn không cự tuyệt hắn, hai người lần đầu tiên nằm chung một giường, đắp chung một chăn. Liêu Thần ôm Tạ Ninh Triết vào lòng, cảm thấy trong nháy mắt tựa hồ về lại thế giới đầu tiên, cái thế giới ngay cả chính hắn cũng không thể tin tưởng. Yêu một người là cảm giác gì? Liêu Thần không biết nên hình dung thế nào, nhưng hắn lại muốn vĩnh viễn bảo vệ người này, làm bạn với người này, chăm sóc người này, mãi cho đến vĩnh viễn. Liêu Thần kích động có chút ngủ không được, mà Tạ Ninh Triết tựa hồ có chút mỏi mệt, ngủ trong lòng Liêu Thần, Liêu Thần vươn tay vén tóc dán trên hai má Tạ Ninh Triết ra, cúi đầu hôn hai má Tạ Ninh Triết, ánh mắt ôn nhu dừng trên gương mặt quen thuộc. “Anh… dường như đã yêu em…” Không phải bị thân thể của thế giới đầu tiên ảnh hưởng, mà là bản thân hắn, linh hồn duy nhất thuộc về Liêu Thần, Liêu Thần cảm thấy, hắn, đại khái thật sự yêu người này, mới có thể trong đám người mờ mịt tìm kiếm sự tồn tại của người này. Liêu Thần đang suy tư không phát hiện, Tạ Ninh Triết nhắm chặt mắt lông mi khẽ run, dịch tốt chăn, vốn cũng rất mệt mỏi Liêu Thần rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Xác định người bên người đã ngủ, Tạ Ninh Triết mới thật cẩn thận mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Liêu Thần, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của Liêu Thần, trái tim không biết sao lại có chút chua xót. Lần đầu tiên trong đời, có một người, nói với y là yêu y, cũng là nói trộm vào lúc y ngủ. Liêu Thần, hắn thật sự có thể tin sao? Thật vất vả ôm người muốn bảo vệ vào lòng, Liêu Thần còn chưa hưởng thụ được hết, một cuộc gọi lại làm hắn nhận thức được quán tính của cốt truyện, cùng với ma lực của nữ chính. “Tiểu Thần a, em tranh thủ trở về, mẹ nằm viện, ở bệnh viện Nhân Ái gần nhà chúng ta, chị hiện tại đã đến bệnh viện, em tranh thủ lại đây đi.” Thanh âm của chị dâu Sầm Minh Kiều nghe vô cùng sốt ruột, Liêu Thần từ trên giường đứng lên, cũng hoảng sợ với tin tức này. “Đi, em lập tức qua.” Lập tức cắt đứt điện thoại, Liêu Thần đứng dậy đi mặc quần áo, Tạ Ninh Triết tỉnh lại, nhìn thấy Liêu Thần vội vàng, dò hỏi. “Liêu Thần, có chuyện gì sao?” “Mẹ anh nằm viện.” Vừa mặc quần áo vừa nói, Liêu Thần cảm thấy, nhất định là mẹ Liêu phát hiện một ít bí mật của nữ chính mới có thể bị tức giận nằm viện, cho nên hắn hiện tại cũng phải tranh thủ qua, hơn nữa mẹ Liêu có bệnh cao huyết áp nhỏ, cũng không biết hiện tại như thế nào. Nằm ở trên giường Tạ Ninh Triết vừa nghe là mẹ Liêu Thần đã xảy ra chuyện, cũng lập tức từ trên giường đứng lên. “Em với anh cùng đi.” Nói xong cũng lập tức mặc quần áo, Liêu Thần không hề bài xích mang theo y cùng đi gặp cha mẹ, cho nên hai người sau khi mặc quần áo liền trực tiếp xuống lầu, tài xế của Tạ Ninh Triết ngay ở dưới lầu, hai người lên xe liền tranh thủ chạy tới bệnh viện. “Lúc trước anh không phải nói cho em là có một nữ nhân tính kế anh sao? Anh phỏng chừng lần này mẹ anh nằm viện tuyệt đối liên quan đến ả ta.” Liêu Thần cùng Tạ Ninh Triết nói xong, hắn lúc trước cũng đã nói với Tạ Ninh Triết một ít chuyện của Giang Hân Manh qua, cho nên Tạ Ninh Triết cũng biết một ít. Dưới tài xế không ngừng gia tốc, nửa giờ sau, hai người lập tức đi đến bệnh viện Nhân Ái, lúc nãy ở trên xe Liêu Thần đã gọi điện cho chị dâu Sầm Minh Kiều, biết phòng bệnh của mẹ Liêu, cho nên trực tiếp đi đến phòng bệnh của mẹ Liêu. Mẹ Liêu được đưa vào bệnh viện cũng mới hai tiếng, hiện tại đã tốt hơn nhiều, sau khi vào phòng bệnh, Liêu Thần liền thấy được mẹ Liêu đeo dưỡng khí, còn có chị dâu Sầm Minh Kiều ngồi cạnh bên, cùng với Liêu Thanh cùng cha Liêu đứng ở nơi đó. “Mẹ thế nào?” Giảm nhẹ thanh âm, Liêu Thần dò hỏi Liêu Thanh đứng đó. “Chỉ là tuổi lớn cao huyết áp thôi, hiện tại đã không có chuyện gì.” Liêu Thanh nói xong, trong ánh mắt lại mang trách cứ nồng đậm. “Ba, anh, nếu mẹ đã ngủ, hai người ra ngoài với con một chút, con có lời muốn nói với hai người.” Liêu Thần sao còn nhìn không ra hai người này không thích hợp chứ? Trước không nói nói Liêu Thanh không tình nguyện nhìn mẹ Liêu, còn có cha Liêu lạnh lùng trừng mẹ Liêu, trong đây nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tạ Ninh Triết đi theo cạnh Liêu Thần, không nói gì, nhưng cũng hiểu được Liêu Thần lúc này giận dữ chỉ sợ sớm cũng đã bốc lên. Cha Liêu cùng Liêu Thanh đi theo Liêu Thần ra khỏi phòng bệnh, đến một hành lang không người, mà Liêu Thần trong nháy mắt xoay người lại, liền một quyền đánh lên mặt Liêu Thanh, làm cho Liêu Thanh căn bản không phản ứng kịp bị đánh té trên mặt đất. “Thằng nhóc thối nhà mày! Vừa đến liền đánh anh mày, mày muốn làm gì!!!” Cha Liêu vốn vô cùng tức giận, hiện tại nhìn thấy Liêu Thần vừa tới liền đánh người, trong lòng càng chán ghét đứa con trai này, đi tới tính lôi kéo Liêu Thần. Liêu Thần trực tiếp vung tay cha Liêu ra, tiếp tục bắt lấy cổ áo Liêu Thanh bắt đầu điên cuồng đánh Liêu Thanh Liêu Thanh bị đánh kêu rên, lại phát hiện em trai không biết khi nào lại có sức lớn như vậy, gã căn bản phản không thể kháng. “Chỉ là tuổi lớn cao huyết áp thôi sao?” Liêu Thần nhe răng cười, trong mắt Liêu Thanh thì phá lệ dữ tợn. “Mẹ bị cao huyết áp anh liền vui vẻ như vậy? Còn nói lời nói mát này? Liêu Thanh, đừng tưởng rằng anh là anh tôi, tôi không dám đánh anh, tôi nói cho anh, nếu không phải hôm nay mẹ không có việc gì, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, tôi liền dám giết chết anh anh có tin hay không!!!” Kỳ thật trong nháy mắt vào bệnh viện, Liêu Thần liền cảm thấy trong lòng không ngừng đau xót, mấy ngày nay hắn cũng thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ Liêu, hiểu được mẹ Liêu là một nữ nhân cơ trí, hơn nữa vô cùng yêu thương hắn, mà một khắc vào phòng bệnh hắn thậm chí còn nảy sinh một loại cảm giác hoảng hốt, sau khi nghe được lời Liêu Thanh, Liêu Thần liền nhịn không được!!! Trong lòng biết mẹ Liêu bị tức thành như vậy, nhất định là liên quan tới Liêu Thanh và cha Liêu, cho nên Liêu Thần cơ hồ không nhịn được, trực tiếp đi lên liền đánh Liêu Thanh một trận, sau khi nhìn Liêu Thanh mặt mũi bầm dập, Liêu Thần mới buông gã ra, tùy ý Liêu Thanh nằm trên mặt đất, mũi đã chảy máu. “Ba, ba nói xem, mẹ sao lại phát bệnh? Mẹ trước kia vẫn rất chú ý, lần này phát bệnh có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện hay không?” Cha Liêu đã sớm bị hành vi điên cuồng của Liêu Thần dọa, nghĩ đến bộ dáng đứa con nhỏ dữ tợn như vậy, không khỏi nghĩ đến nếu con trai biết chuyện kia, có thể điên cuồng liều mạng với ông vậy hay không… “Cũng, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ, chỉ là mẹ con lớn tuổi, không biết bảo dưỡng…” Tìm một cái lý do như vậy, Liêu Thần tự nhiên sẽ không tin tưởng, lại nhìn về phía Liêu Thanh nằm trên đất, nhìn cũng không nhìn Liêu phụ bên cạnh, trực tiếp cưỡi trên người Liêu Thanh, nắm đấm nhìn liền muốn đập lên đầu Liêu Thanh. “Tiểu Thần, em, em đừng kích động…” Liêu Thanh cũng phát hiện mình khi đó không nên nói chuyện như vậy, nhìn em trai nổi giận đùng đùng, nhớ tới mẹ còn nằm ở trên giường bệnh thở oxi, cũng cảm thấy mình lúc ấy có chút không đúng. “Chuyện là như vầy, chuyện này cũng không trách ba, không phải em muốn kết hôn với Hân Manh hay sao, cho nên ba muốn mua căn hộ cho em cùng Hân Manh, nên liền ồn ào với mẹ…” Tay giơ lên không buông, Liêu Thần sau khi nghe được Liêu Thanh giải thích ngọn nguồn, quay đầu liếc nhìn cha Liêu, trong nháy mắt cái bộ dáng dữ tợn này tựa hồ giây tiếp theo liền muốn tiến lên đánh cha Liêu. Nghĩ đến quá nhiều kết quả, lại không nghĩ rằng chỉ vì một lý do vớ vẩn như vậy, Liêu Thần buông Liêu Thanh ra, nhìn cũng không liếc nhìn cha Liêu, đi tới phòng bệnh. Hắn rõ ràng, mẹ Liêu đã biết Giang Hân Manh mang không phải con hắn, nhất định sẽ không cho hắn cùng Giang Hân Manh kết hôn, mà cái gọi là mua nhà, mẹ Liêu hẳn sẽ không phản đối, Liêu gia tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng tiền dành mua nhà cho Liêu Thần từ nhỏ vẫn có, nói phòng ở sau này kỳ thật cũng không quá quý, một căn cũng chỉ sáu mươi vạn, mấy năm trước mẹ Liêu đã muốn mua nhà cho Liêu Thần, hiện tại nháo loạn mẹ Liêu giận thành như vậy, nhất định không đơn giản như lời Liêu Thanh. Tạ Ninh Triết đi theo sau Liêu Thần, thời gian y quen Liêu Thần cũng không quá dài, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Thần nổi giận như vậy, Liêu Thần như vậy liền giống như một con sư tử, muốn xé xác địch nhân. Vào phòng bệnh, Liêu Thần phát hiện chị dâu Sầm Minh Kiều còn ở bên giường trông mẹ Liêu, đi qua, phát hiện mẹ Liêu đã tỉnh, mà ống dưỡng khí cũng đã bị y tá lấy đi, xem ra hô hấp không được chẳng qua chỉ là một lát, hiện tại hẳn đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ cảm giác được trong phòng nhiều người, mẹ Liêu chậm rãi mở to mắt, thấy được con trai nhỏ trước giường bệnh của bà, nước mắt tí tách từng chút rơi xuống, trong lòng Liêu Thần đây là một nữ nhân vô cùng trí tuệ cơ trí, lúc này giống như là một nữ nhân chịu ủy khuất, không mạnh mẽ vờ vĩ đại, nguyện ý ở trước mặt đứa con nhỏ mà bà tín nhiệm bại lộ sự mềm mại của bà. Cho tới nay, Liêu Thần từ trong trí nhớ nguyên chủ, liền biết mẹ Liêu cường thế, loại cường thế này cũng không phải nói trên khí thế, mà là trên tâm lý, bởi vì năm đó khi cha Liêu còn đang gây dựng sự nghiệp, mẹ Liêu một mình mang hai đứa con trai lớn lên, lúc dạy Liêu Thanh mẹ Liêu mới vừa làm mẹ, không biết nên tiếp xúc với con trai như thế nào, cho nên dạy Liêu Thanh có chút yếu đuối, mà đến thời Liêu Thần, mẹ Liêu đã hấp thu giáo huấn của bà, từ nhỏ giáo dục Liêu Thần liền mang theo một loại ngang hàng, cho nên Liêu Thần tuy rằng ngây thơ, lại vô cùng hiểu chuyện trên một ít chuyện, chưa bao giờ để cho mẹ Liêu quan tâm. “Thần nhi…” Thanh âm mẹ Liêu có chút suy yếu, sắc mặt cũng không quá tốt, Sầm Minh Kiều đứng dậy đứng ở một bên, để Liêu Thần ngồi xuống cạnh mẹ Liêu. Tay Liêu Thần vẫn kéo tay mẹ Liêu, một bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt mẹ Liêu, hắn biết rõ, nữ nhân này, bởi vì hắn cùng Liêu Thanh mà chịu bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt, trong lòng vô cùng đau thương. “Mẹ, không có việc gì, con đã biết, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Nghĩ rằng mẹ Liêu vì cha mua nhà cho Giang Hân Manh cùng hắn, đầu năm nay từ sau khi luật hôn nhân ban bố pháp lệnh mới, bất động sản cũng trở thành tài sản trước hôn nhân, ai mua viết tên người đó liền thuộc về người đó, mẹ Liêu nghĩ như vậy cũng không sai. Không nghĩ tới mẹ Liêu vừa nghe lời Liêu Thần tựa hồ lại có chút kích động, gắt gao nhìn con trai, trong mắt lại có nước mắt, thở hổn hển mấy hơi, mới chậm rãi nói. “Ông, ông già kia… ông, ông ta đã trộm, cầm tiền mua, mua nhà… viết, viết, tên của… ả, ả tiện kia…” Nói xong nước mắt lại không ngừng chảy xuống, mẹ Liêu là khóc vì con trai, không nghĩ tới bất động sản chuẩn bị lâu như vậy, lại bị chồng dễ dàng đưa cho một nữ nhân làm con trai đội nón xanh, điều này mẹ Liêu căn bản không thể tiếp nhận. Chuyện này, Liêu Thần xem như hiểu được mẹ Liêu vì sao lại giận thành như vậy, mà tin tức này, cũng làm cho Liêu Thần hiểu được vì sao lúc cha Liêu ở bên ngoài lại không thích hợp như vậy, nhưng vẫn an ủi nói. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ lợi hại lắm, con tháng này liền kiếm hơn một trăm vạn, mẹ không tin hỏi bạn con đi, công ty Tạ thị mẹ có biết chứ? Cậu ấy là công tử nhỏ của công ty Tạ thị, con mấy ngày này đều ở cùng với cậu ấy.” Vì để mẹ Liêu quên chuyện bất động sản, Liêu Thần lập tức lôi kéo Tạ Ninh Triết bên cạnh nói với mẹ Liêu, tuy rằng Tạ Ninh Triết công tử nhỏ của công ty Tạ thị rất nhiều người còn chưa gặp qua, nhưng danh tiếng lừng lẫy của công ty Tạ thị mẹ Liêu cũng biết, vừa nghe con trai biết kiếm tiền, còn kiếm nhiều như vậy, lập tức kích động nhìn về phía Tạ Ninh Triết. Tạ Ninh Triết bị ánh mắt chờ mong của mẹ Liêu nhìn như vậy, nhịn không được gật gật đầu, nói. “Đúng vậy bá mẫu, Liêu Thần rất thông minh, mấy ngày này chơi cổ phiếu với tụi con, anh ấy một lần liền kiếm hơn một trăm vạn, ngài sau này được hưởng phúc rồi!” Đừng nhìn Tạ Ninh Triết không quá thích nói chuyện, nhưng diện mạo cũng là loại hình mà rất nhiều người già đều thích, y nếu ôm tâm tư lấy lòng ai mà nói chuyện, vậy nhất định sẽ được người khác thích, cho nên mẹ Liêu vừa nghe liền nở nụ cười, sau đó bắt đầu cùng Tạ Ninh Triết nói chuyện, đem Liêu Thần sang một bên. Tạ Ninh Triết cũng không cảm thấy ở cùng mẹ Liêu là phiền muộn, chuyên chọn chuyện của Liêu Thần nói cho mẹ Liêu, dỗ mẹ Liêu chốc lát không còn nước mắt, trên mặt tươi cười không chút che lấp. Mỗi người mẹ, đều chờ mong từ trong miệng người khác biết con mình có bao nhiêu ưu tú, mẹ Liêu tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mà Liêu Thần, lại vô cùng tin tưởng Tạ Ninh Triết, kéo chị dâu ra ngoài, Sầm Minh Kiều một bên sớm cũng đã trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước chuyện Liêu Thần ở nhà cô come out cô còn nhớ rõ rành mạch, thậm chí còn ở trên mạng tra chút chuyện về đồng tính, hiện tại Liêu Thần quang minh chính đưa người thích đến bệnh viện, đây là chuyện Sầm Minh Kiều quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ. Ra phòng bệnh, Sầm Minh Kiều mới thật cẩn thận hỏi. “Đó… chính là người em thích?” Công ty Tạ thị, ở chỗ họ là vô cùng nổi danh, Sầm Minh Kiều tự nhiên biết, cô nghĩ Liêu Thần thích người ưu tú cũng dễ thôi, Liêu Thần nhà cô cũng vô cùng ưu tú, nhưng không nghĩ tới Liêu Thần thích dĩ nhiên là công tử nhỏ của công ty Tạ thị, loại thân phận này, đừng nói Liêu Thần là nam, dù là nữ, cũng không xứng. “Ân.” Liêu Thần không tính giấu diếm chuyện này, cho nên cũng gật đầu, mới nói cho Sầm Minh Kiều. “Chị dâu, mấy ngày nay phiền chị, chị ở đây chăm sóc mẹ, em xử lý chuyện trong nhà một chút, bất kì chuyện gì xảy ra, trước đừng để cho mẹ biết, được không?” Sầm Minh Kiều tự nhiên là gật đầu, cô cũng thích mẹ Liêu, từ khi cô gả cho Liêu Thanh, bên ngoài vẫn có người nói cô không có con, nhưng lần nào mẹ Liêu cũng vô cùng giữ gìn cô, thậm chí vì cô mà cùng người bên ngoài cãi nhau, Sầm Minh Kiều tự nhiên coi mẹ Liêu như người thân. “Vậy đi, chị dâu chị theo em ra ngoài đến ngân hàng một chuyến, em đưa chị chút tiền, mấy ngày này chị đừng cho mẹ về nhà, tư liệu em điều tra cũng sắp có, chờ xong chuyện thì để mẹ trở về.” Lần này Sầm Minh Kiều cũng lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Liêu Thần. “Nói cái gì đó thằng nhóc thối! Chị biết em nói kiếm tiền là vì dỗ mẹ, tiền sao dễ kiếm như vậy? Chỗ chị dâu em còn có tiền, chuyện của mẹ không cần em phải tiêu tiền, em đó, chỉ cần xử lý tốt chuyện của Giang Hân Manh là được.” Vỗ đầu Liêu Thần, giống như đối đãi em trai nhiều năm, Sầm Minh Kiều là một nữ nhân như vậy, vĩnh viễn không vì một ít chuyện vụn vặt mà buông tha sự thật lòng của cô đối với những người khác. Hai người lại nói vài câu, cuối cùng Sầm Minh Kiều sống chết cũng không nhận tiền Liêu Thần đưa, Liêu Thần cũng hiểu được ý của Sầm Minh Kiều, cho nên cũng không tranh chấp, tính chờ sau này đặc biệt mua một cái biệt thự cho Sầm Minh Kiều. Chờ hai người nói xong, lại về phòng bệnh, mẹ Liêu đã được Tạ Ninh Triết dỗ vui vẻ cười ha ha, thoạt nhìn khí sắc cũng hồng nhuận hơn nhiều, cũng vô cùng thích Tạ Ninh Triết. Tạ Ninh Triết cũng cảm thấy mẹ Liêu là một nữ nhân vô cùng cơ trí, y cùng mẹ Liêu nói tiền đều là Liêu Thần chơi cổ phiếu kiếm, mẹ Liêu liền biết có thể kiếm nhiều như vậy nhất định là Liêu Thần mượn tiền y, Tạ Ninh Triết cũng hiểu được, Liêu Thần sở dĩ nói hơn một trăm vạn, cũng là không muốn dọa Liêu mẫu, chỉ là trong tài khoản khác, Liêu Thần liền có hơn hai ba trăm vạn USD, đổi thành nhân dân tệ cũng đủ cho một gia đình bình thường biến thành nhà giàu, hơn nữa Liêu Thần thông minh như vậy, nhất định còn có phương pháp kiếm tiền khác, cho nên đi trên con đường giàu có chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mẹ Liêu cũng nói rất nhiều chuyện trước đây của Liêu Thần cho Tạ Ninh Triết, Tạ Ninh Triết nghe cũng vô cùng nghiêm túc, cảm thấy Liêu Thần trước đây cũng thật thú vị, làm y cảm thấy vô cùng đáng yêu. Bác sĩ vào phòng bệnh kiểm tra phòng, Liêu Thần dò hỏi thân thể mẹ Liêu một chút, xác định không có vấn đề, chỉ là cần tĩnh dưỡng, Liêu Thần quyết định trước lấy ra một số tiền mua một căn nhà lâm thời, sau đó cho chị dâu Sầm Minh Kiều cùng mẹ Liêu ở chung, đỡ phải về nhà bị Giang Hân Manh kia làm tức giận. Suốt một buổi chiều, mẹ Liêu cùng bọn Liêu Thần cũng không gặp Liêu Thanh cùng cha Liêu nữa, Sầm Minh Kiều mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết chuyện này chỉ sợ có chút quan hệ với chồng, cho nên cũng không hỏi chuyện về Liêu Thanh, chuyện Liêu Thanh đáp ứng cha ly hôn với cô đã hoàn toàn làm Sầm Minh Kiều đau lòng. Buổi tối, Liêu Thần nhìn mẹ Liêu cơm nước xong, mới mang theo Tạ Ninh Triết rời khỏi bệnh viện, đến khách sạn gần đó ăn cơm, mới nhìn bảo tiêu tiễn Tạ Ninh Triết rời đi. Tạ Ninh Triết sau khi đi, Liêu Thần trực tiếp bắt xe về Liêu gia, không nghĩ tới sau khi mở cửa, nhìn thấy dĩ nhiên là tình cảnh cha Liêu và Liêu Thanh cùng với Giang Hân Manh đang ăn cơm, mà cha Liêu cùng Liêu Thanh tựa hồ đều đang dỗ Giang Hân Manh ăn, làm cho Liêu Thần trực tiếp tức giận. Đây là nữ nhân mà Liêu Thần nhìn thấy liền làm cho Liêu Thần cảm thấy ghê tởm nhất, lúc trước hắn chỉ cảm thấy cha Liêu quá tốt với Giang Hân Manh, hiện tại nhìn lại Liêu Thanh, tựa hồ cũng không phải thứ tốt gì, vợ hai người đều ở bệnh viện, nhưng hai người này lại ở trong này dỗ một nữ nhân khác, làm cho Liêu Thần cảm thấy vô cùng ghê tởm. “Xem ra tôi đến không đúng lúc a…” Châm chọc cười, Liêu Thần thong thả đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy nụ cười hơi khiêu khích kia của Giang Hân Manh. Cũng phải, Giang Hân Manh sau này quả thật là nên cười, nam nhân cả nhà này đều bị Giang Hân Manh đùa giỡn xoay quanh, nếu như nguyên chủ ở đây, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một người trên bàn cơm dỗ ả ta đi? Nụ cười mang theo khiêu khích của Giang Hân Manh, cùng với bộ dáng rơi lệ của mẹ Liêu ở trong bệnh viện giao nhau trước mắt, Liêu Thần nhìn cũng không nhìn cha Liêu cùng Liêu Thanh cạnh đó, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Hân Manh, vươn tay tát Giang Hân Manh một cái, lúc Giang Hân Manh còn chưa phản ứng, lại thêm hai bàn tay, tiếng vang kia vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy vô cùng đau, mà Giang Hân Manh căn bản không nghĩ tới Liêu Thần sẽ đánh ả, cho nên trực tiếp bị đánh đến sửng sốt, ngay cả mặt cũng lười che, khuôn mặt vốn nhỏ xinh rất nhanh liền sưng lên. “Mày đồ súc sinh! Mày sao có thể đánh Hân Manh!!! Tao đánh chết mày!!!” Cha Liêu vừa thấy Liêu Thần đánh Giang Hân Manh, trực tiếp liền nhào tới chỗ Liêu Thần, tính đánh Liêu Thần. Liêu Thần sao có thể đứng tại chỗ chờ cha Liêu đánh chứ? Hắn trực tiếp tránh thoát cha Liêu tập kích, thậm chí còn đẩy cha Liêu té xuống đất, hắn hiện tại tuyệt đối tin tưởng, Giang Hân Manh tuyệt đối có quan hệ rất lớn với cha Liêu. Liêu Thanh vốn nhìn thấy Giang Hân Manh bị đánh, tranh thủ qua ôm Giang Hân Manh an ủi, hiện tại lại nhìn thấy em trai đánh cha, vốn muốn qua hỗ trợ, nhưng nhớ tới lúc Liêu Thần ở bệnh viện đầy sức hung hăng đánh gã, cũng chỉ ôm Giang Hân Manh tính bảo vệ Giang Hân Manh. “Tôi là súc sinh? Tôi thấy trong bụng ả ta mới là súc sinh đi? Họ Liêu, ông trộm mua nhà cho ả tiện nhân này tôi không nói, ông ép anh tôi ly hôn với chị dâu tôi cũng không nói, nhưng ông lại làm mẹ giận đến phải vào bệnh viện, bây giờ lại còn ở đây dỗ dành cái con điếm này? Ông có tin tôi bây giờ liền giết chết con điếm này cùng với súc sinh trong bụng con điếm này hay không?” Đứng trước mặt cha Liêu, giọng điệu Liêu Thần nghe cũng không quá tốt, về cốt truyện này, hắn đã có suy đoán nhiều hơn, cha Liêu là một tra nam, dù cho thám tử chưa điều tra ra tư liệu, Liêu Thần cũng đã có thể xác định. Lại liếc nhìn Liêu Thanh đang ôm Giang Hân Manh cạnh đó, Liêu Thần lộ ra nụ cười trào phúng. “Tôi nói này anh, chị dâu còn đang ở bệnh viện giúp anh hầu hạ mẹ, anh bây giờ ôm là bạn gái của tôi, vả lại trong bụng của ả ta, nói không chừng là con của ba tôi, anh ôm cũng quá yên tâm thoải mái rồi đó!!!” Giờ khắc này, Liêu Thần liền cảm thấy, Liêu Thanh căn bản không xứng với Sầm Minh Kiều, Sầm Minh Kiều là nữ nhân tốt như vậy, sao có thể bị một tra nam đạp hư? Còn có mẹ Liêu, cha Liêu lại có thể làm ra chuyện không có đầu óc như vậy, Liêu Thần đã không còn muốn trông cậy vào ông ta. Liêu Thanh vốn sau khi nghe thấy lời Liêu Thần liền có chút áy náy, muốn buông Giang Hân Manh ra, nhưng lại vừa nghe Liêu Thần nói con trong bụng Giang Hân Manh là của cha gã, liền trực tiếp bùng nổ, mỗi nam nhân đều không thể dễ dàng tha thứ trên đầu mình có nón xanh. “Em nói bậy!! Đứa con của Hân Manh nhất định là của anh! Sao có thể là của ba ba! Liêu Thần, anh thấy em điên rồi!!!” Giang Hân Manh vùi đầu trong lòng Liêu Thanh không ngẩng đầu, tựa hồ không muốn gia nhập Liêu Thanh cùng Liêu Thần khắc khẩu, nhưng Liêu Thần lại không nghĩ vậy, trực tiếp đi qua, vươn tay liền kéo tóc Giang Hân Manh, trực tiếp kéo người từ trong lòng Liêu Thanh ra. Sau đó, Liêu Thần mới phát hiện, nữ nhân Giang Hân Manh này thế nhưng còn mặc áo ngủ gợi cảm, một nữ nhân, còn là nữ nhân trên danh nghĩa là bạn gái nguyên chủ, mặc áo ngủ gợi cảm cùng cha và anh trai của nguyên chủ ăn cơm, loại tâm tư này, không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Mẹ Liêu trước kia cùng chị dâu Sầm Minh Kiều ở nhà, cũng là chỉ mở lò sưởi ấm, nhưng hiện tại, độ ấm trong nhà chỉ sợ kém bên ngoài mấy chục độ, tuyệt đối không phải lò sưởi ấm có thể làm được, lại nhìn dưới bàn chân trần của Giang Hân Manh giẫm thảm lông dê, Liêu Thần chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc. “Giang Hân Manh, lần này là đến phiên cô nói chuyện, tôi biết tôi với cô căn bản không có xảy ra quan hệ, trong bụng cô sinh ra cũng tuyệt đối không phải là của tôi, bây giờ có hai người tranh nhau làm cha đứa con này, cô nói, cô bây giờ liền nói cho họ biết, đứa con này rốt cuộc là của ai?” Giang Hân Manh lúc này đã bị Liêu Thần làm cho sợ hãi, lúc ấy cô tìm Liêu Thần chỉ vì Liêu Thần hồn nhiên, dễ khống chế, chỉ cần vào Liêu gia, ả tuyệt đối có thể có tất cả, tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của ả, ả được Liêu Thần đưa Liêu gia, gặp được cha Liêu cùng Liêu Thanh, ả nói với cha Liêu đứa con này là của cha Liêu, nói với Liêu Thanh đứa trẻ này là vào đêm họ không cẩn thận mang thai, mà chỉ bởi vì vậy, mấy ngày nay ả mang thải, ở Liêu gia được hầu hạ như nữ hoàng, chỉ cần thích cái gì sẽ có cái đó. Dù là ả muốn túi xách hàng hiệu, hay là ả muốn nhà ở, còn có tiền gởi ngân hàng, cùng với càng nhiều thứ, mấy thứ này đều làm Giang Hân Manh cảm thấy chưa đủ, còn muốn càng nhiều, càng nhiều… Ả không thích trong nhà ngoại trừ ả còn có nữ nhân thứ hai, đương nhiên, ngoại trừ bảo mẫu, ả muốn Liêu Thanh ly hôn, chỉ cần kết hôn với Liêu Thanh, con của ả sẽ có thể có một thân phận đứng đắn, sau đó đứa con này cũng sẽ được cha Liêu yêu thích, sau này sẽ có được tài sản của cha Liêu, ả có thể có tất cả của Liêu gia… Vào lúc ban đầu, tất cả hẳn là như vậy… Nhưng vì sao Liêu Thần lại thay đổi? Ả cơ hồ không dám đối diện với Liêu Thần, ánh mắt kia, tựa hồ muốn nhìn ra tất cả kế hoạch trong nội tâm ả, làm ả căn bản không có dũng khí đối diện với Liêu Thần. “Sao? Cái này mà cũng nói không được? Chẳng lẽ là khách nhiều quá, căn bản không biết con của mình là của ai sao?” Liêu Thần cười, dùng một loại ánh mắt cực kỳ châm chọc đánh giá Giang Hân Manh, chỉ cảm thấy nữ nhân này không gì hơn cái này. “Mày!! Mày đồ súc sinh!!!” Cha Liêu đã từ trên đất đứng lên, muốn lại đánh Liêu Thần, Liêu Thần tự nhiên sẽ không để cha Liêu như ý, vì thế trực tiếp đem Giang Hân Manh chắn ở trước người, cha Liêu trực tiếp liền đánh lên đầu Giang Hân Manh, thanh âm kia, Liêu Thần vừa nghe liền cảm thấy đau, mà Giang Hân Manh lại trực tiếp bị đánh khóc. Ả lúc trước tiếp khách cũng gặp được một ít biến thái, nhưng không ai đánh đầu ả, cho nên đau đớn như thế, làm Giang Hân Manh trực tiếp khóc, Liêu Thần như quăng rác rưởi, ném Giang Hân Manh xuống đất. “Mày! Mày! Mày!!!” Một chốc bị tức nói không nên lời nói, cha Liêu lập tức cúi người muốn ôm Giang Hân Manh, lại bị Giang Hân Manh đẩy ra. Liêu Thanh vốn đứng ở bên cạnh, lúc này cũng tức giận, gã tuy rằng luôn luôn yếu đuối, nhưng nghĩ tới trong bụng Giang Hân Manh có con gã, liền không biết lấy dũng khí từ đâu, thế nhưng lại nhào qua chỗ Liêu Thần, muốn đánh Liêu Thần. Lúc ở bệnh viện Liêu Thần liền đánh gã một trận, tự nhiên sẽ không tha cho gã, đè nặng Liêu Thanh ở trên bàn đánh, đánh Liêu Thanh vốn đã mặt mũi bầm dập mặt càng thêm sưng đỏ, cuối cùng ném người qua một bên, mới nhìn ba người trên mặt đất, nói. “Mấy ngày nay tốt nhất đừng để tôi biết mấy người nói lời gì không tốt với mẹ cùng chị dâu, nếu không sẽ không dễ dàng như vậy nữa, mấy người nếu mà dám làm chuyện gì, tôi liền lập tức tìm người chơi Giang Hân Manh! Tôi nói là giữ lời!!!” Lưu lại một câu ác độc, Liêu Thần rời khỏi Liêu gia, cảm thấy cốt truyện lần này thật sự là cực kỳ ghê tởm…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]