Sau khi dừng cuộc điện thoại với A Lâm, tôi gọi cho A Thành, nói chuyện thôn nhỏ nhận được sự chú ý và hỗ trợ. Nghe xong, A Thành không quá ngạc nhiên, như thể mọi thứ đã nằm trong dự định của anh từ lâu.
Tôi rất hiểu những nỗ lực mà anh ấy bỏ ra trong thời gian này: “Những bài viết của phía truyền thông, đều do anh sắp xếp phải không? Cảm ơn anh.”
Thế nhưng anh ấy chẳng thèm kể công: “Anh chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, hơn nữa anh cũng chỉ làm những điều anh muốn làm, anh không hẳn là vì muốn làm em cảm động, anh sống trong thôn suốt mấy tháng, họ là những con người chân chất bộc trực, anh cũng hi vọng cuộc sống của họ tốt đẹp hơn thôi.”
Thế nhưng càng tỏ ra như không có gì thì trong lòng tôi ngược lại càng cảm động, càng biết ơn. Vốn dĩ những chuyện khiến tôi cảm thấy khó khăn lúc ban đầu, khi có anh, mọi thứ dường như đều trở nên đơn giản hơn. Chính điều đó khiến tôi có thêm dũng khí để đối mặt với những chuyện khó khăn phức tạp khác.
Tôi nắm chặt mảnh giấy và chiếc chìa khóa A Lâm đưa lúc trước, ngưng một lát, cuối cùng lấy lại dũng khí: “Em muốn anh đi cùng em đến một nơi.”
Nhưng khi A Thành lái xe đưa tôi đến địa điểm viết trên giấy, cả tôi và anh điều bất ngờ, đó chỉ là một căn hộ nhỏ ở ngoại thành vô cùng bình thường.
Tôi cầm chìa khóa, cùng A Thành đi lên tầng được viết trong mảnh giấy. Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-chuan-5-sao/2561742/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.