Chờ khi hoàn hồn trở lại, tôi mới run rẩy đứng lên, nhặt điện thoại, phát hiện trên màn hình đã có mấy vết nứt, vừa rồi đang nói chuyện giữa chừng với Marvel nhưng cú ngã đó đã làm gián đoạn cuộc gọi.
Tôi cầm điện thoại, phát hiện vẫn có thể dùng được, nhớ đến tấm giấy thầy giáo cho, tôi liền lật tìm số của cảnh sát, gọi 911. Tuy tiếng Anh của tôi khá tệ nhưng nhân viên tiếp nhận cuộc gọi lại rất ôn hòa, giúp tôi đưa ra mấy từ đơn, cuối cùng tôi cũng mô tả đơn giản được tình hình là mình bị cướp và đang ở nơi nào.
Khi đối phương hứa sẽ mau chóng cho cảnh sát đến, tôi mới thở phào nhẹ một hơn. Lúc này mới nhớ ra cần phải gọi lại cho Marvel, vì vừa nãy đột ngột ngắt cuộc gọi, có lẽ anh ấy rất lo lắng.
Thế nhưng lần này chiếc điện thoại không hợp tác với tôi, bất kể tôi làm gì cũng đều không thể gọi được, điện thoại tự nhảy sang chế độ tắt máy. Sau đó mặc kệ tôi xoay xở thế nào thì màn hình vẫn tối đen.
Tôi loay hoay hơn mười phút, cuối cùng bỏ cuộc, cũng may tôi đã liên hệ với cảnh sát, buổi chiều Marvel còn có cuộc thi, tôi xem đồng hồ, cảm thấy không nên làm phiền anh ấy thêm.
Thế nhưng lại mười phút nữa trôi qua mà cảnh sát vẫn chưa thấy đâu. Lúc này nhìn xung quanh, nhận ra trời đã tối. Trên đường vốn đã ít người qua lại, lúc này hoàng hôn xuống lại càng khiến nơi này càng hoang lạnh, thỉnh thoảng có vài người da đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-chuan-5-sao/144185/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.