Chương trước
Chương sau
Hai mươi phút sau, Trịnh Trác Gia không nghĩ tới cô thế nhưng lại đứng ở phòng khách nhà Lâm Bách Thăng.
Nhà Lâm Bách Thăng cách phố mỹ thực không xa, đi qua hai cái đường hẻm không có đèn, cuối cùng dừng trước một nhà lầu cũ.
Ngẫu nhiên có tiếng nói chuyện lớn, tiếng cười mắng truyền ra, cô ban đầu là muốn ở dưới lầu chờ Lâm Bách Thăng, nhưng Lâm Bách Thăng lại chủ động bảo cô vào nhà chờ hắn.
Tuy rằng cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng ở nghe xung quanh có tiếng người uống rượu vung quyền, dưới tình huống bên cạnh lại không có người, Trịnh Trác Gia vẫn không từ chối đề nghị của Lâm Bách Thăng.
Nhà Lâm Bách Thăng ở tầng hai nhà đầu tiên có cửa một cánh, Trịnh Trác Gia đi vào sau, phát hiện phòng khách gần đều bị thùng giấy cùng chai nước chất đầy, không bẩn cũng không bừa bộn, nhưng thực tế.
Cô không có đánh giá nhiều, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, chỉ là đứng ở trước cửa chân tay có chút luống cuống.
Lâm Bách Thăng cũng không biết chính mình vì cái gì lại để Trịnh Trác Gia đi theo về nhà, về tới dưới lầu mới phản ứng lại, nhưng sợ một cô gái nhỏ như cô buổi tối đứng dưới lầu không an toàn, chỉ có thể căng da đầu để cô lên lầu.
Sau khi vào cửa, Lâm Bách Thăng cẩn thận đảo qua mặt của Trịnh Trác Gia, không thấy được biểu cảm ghét bỏ cùng khó hiểu, lúc này mới yên tâm cầm một chiếc ghế plastic ghế cho cô ngồi.
Trịnh Trác Gia ngồi xuống, bên trái cô là hai thùng giấy xếp cao, bên phải là một thùng chai nước, nhìn cùng phòng khách này không hợp nhau, nhưng chính cô một chút cũng không cảm thấy như vậy cảm thấy.
"Xin lỗi, trong nhà khá bừa bộn, tôi sẽ tắm rửa thực nhanh, cậu từ từ chờ tôi." Lâm Bách Thăng có chút ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì không có việc gì, cậu chậm rãi tắm, chú ý cánh tay đừng để dính nước." Trịnh Trác Gia không quên nhắc nhở.
"Được." Lỗ tai Lâm Bách Thăng đỏ lên, vào phòng cầm quần áo rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau tiếng nước truyền ra, Trịnh Trác Gia lúc này mới dám trộm đánh giá nhà của Lâm Bách Thăng.
Phòng khách đều bị vật dụng linh tinh chất đầy, phòng bếp không lớn, trừ bỏ phòng mà hắn lấy quần áo kia cùng phòng tắm, ở ngoài còn có một gian phòng cửa đóng chặt, cũng không biết bên trong có người hay không.
Trịnh Trác Gia không đi lại, ngoan ngoãn ngồi chờ Lâm Bách Thăng ra.
Lâm Bách Thăng tắm rất nhanh, hắn vội vội ra khỏi phòng tắm tùy ý lau đầu một chút, liền xỏ giày đi ra ngoài.
"Cậu không lau tóc một chút sao?" Trịnh Trác Gia hỏi.
"Không cần, bà của tôi ngủ rồi, sẽ đánh thức bà." Lâm Bách Thăng chỉ chỉ một gian phòng khác.
Trịnh Trác Gia gật gật đầu không nói gì nữa, hai người lại đi ra ngoài.
Lâm Bách Thăng đóng cửa cho kỹ xong đưa Trịnh Trác Gia tới phố mỹ thực, Trịnh Trác Gia gọi một chiếc tắc xi trước hắn một bước, đi về phía bệnh viện.
Tới nơi, không chờ Lâm Bách Thăng móc di động ra trả, Trịnh Trác Gia lđã đưa tiền lẻ cho tài xế, giục Lâm Bách Thăng xuống xe.
Toàn bộ công việc ở bệnh viện đều là do Trịnh Trác Gia xử lý, không cho Lâm Bách Thăng nhúng tay một chút nào.
Lâm Bách Thăng không biết nói gì cho tốt, bất quá cũng muốn tranh với cô, chỉ có thể xem cô vì mình mà bận trước bận sau.
Ra khỏi bệnh viện đã là 40 phút sau.
"Bác sĩ nói gì cậu đã nghe được thấy, vẫn là câu nói kia, vạn lần phải cẩn thận, đừng chạm vào nước, chờ đến trường lại tới phòng y tế đổi thuốc. Tốt lắm, trở về đi, tớ mang cậu đến phố ẩm thực kia." Trịnh Trác Gia nói xong lại giơ lên tay gọi xe.
Không chờ Lâm Bách Thăng trả lời, tắc xi liền ngừng trước mặt, nàng kéo ghế sau ý bảo Lâm Bách Thăng vào ngồi vào đi, Lâm Bách Thăng nghe lời ngồi vào trong, Trịnh Trác Gia cũng lên xe.
"Chú, đến tiểu khu Thăng Minh, ở chỗ đèn xanh đèn đỏ phố ẩm thực kia dừng một chút." Trịnh Trác Gia ngồi xuống lúc sau mở miệng báo cho địa chỉ.
Chiếc xe chạy ở trong màn đêm, trong xe trừ bỏ âm thanh quảng cáo ở ngoài lại yên tĩnh.
Trịnh Trác Gia nhìn ngoài cửa sổ đến phát ngốc, Lâm Bách Thăng cúi đầu nhìn cánh tay của mình, tâm tư nhỏ lại cẩn thận liếc mắt ngắm nhìn sườn mặt Trịnh Trác Gia một cái, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu không cẩn thận đụng tới ánh mắt của tài xế ánh mắt, hắn nhanh chóng điều chỉnh dáng ngồi một chút nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Chú ơi, qua cái đèn xanh đèn đỏ này dừng lại cho bạn học của cháu xuống xe."
Chiếc xe lần nữa giảm tốc độ.
"Bạn học Lâm, đưa cậu đến đây thôi, cậu nếu có yêu cầu hỗ trợ gì có thể nhắn WeChat cho tớ." Trịnh Trác Gia xuống xe trước để Lâm Bách Thăng xuống xe.
"Ân, cảm ơn, cậu...... Để cậu thêm phiền toái, cảm ơn." Lâm Bách Thăng muốn nói lại thôi, nói cảm ơn hai lần.
"Không có việc gì, đi đi." Trịnh Trác Gia cười vẫy vẫy tay.
Trong màn đêm, Lâm Bách Thăng đi xuyên qua con hẻm nhỏ quen thuộc, cánh tay đã không còn đau đớn, có lẽ có, điều đau đớn này với hắn mà nói không đáng nhắc tới.
Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động mở cửa, đèn phòng khách không có mở, chiếc ghế plastic bạn học Trịnh vừa mới ngồi vẫn còn ở vị trí kia.
Lâm Bách Thăng đi qua, nhẹ nhàng cầm lấy thả lại vào góc. Ở trong phòng đầy tạp vật như vậy mười mấy năm, đêm nay là lần đầu tiên cảm thấy chen chúc, nhiều thùng giấy như vậy giống như không nên để như vậy.
Trong lòng tính toán đoạn đường từ phố mỹ thực đến tiểu khu Thăng Minh, đánh giá đại khái một lúc, Lâm Bách Thăng đứng ở tiểu ban công nhỏ lấy di động ra, mở khóa rồi click mở giao diện WeChat.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad của nhacuacam
Cái chân dung khung thoại xếp đầu tiên là 86 bản hình của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, Tôn Đại Thánh đôi tay đặt ở hai sườn, cả người "Phật" tự bị người ở trên đè xuống dưới, vị trí bên cạnh có hai thực thể màu trắng, liền lên chính là "Ta thắng Phật"*.
* câu này mình không hiểu lắm và edit theo ý hiểu của mình, bạn nào biết thì comment giúp mình nhé
Lần thứ hai bị cái chân dung này làm bật cười, lần đầu tiên là thời điểm vừa thêm vào.
Click mở chân dung, gõ vào: Cậu về tới rồi sao? Tạm dừng một chút rồi xóa bỏ, bạn học Trịnh, cậu về nhà an toàn chưa? Giống như có chút kỳ quái, lại lần nữa xóa đi, thời điểm xóa đến chữ Trịnh, ngón út không cẩn thận ấn gửi đi.
"Tê ~" Lâm Bách Thăng ảo não hít một hơi.
Vừa muốn thu hồi, đối phương liền trả lời:?Tớ đã về đến nhà.
Tiếp theo lại gửi: Kêu tớ là Trịnh có chút kỳ quái, không ngại thì trực tiếp gọi tớ là Chiến Đấu Thắng Phật đi.
Lâm Bách Thăng một lần bật cười, hôm nay là lần thứ ba, giống như cuối tuần là lần thứ ba, tháng này là lần thứ ba, năm nay là lần thứ ba, lần cuối bị người khác làm cho bật cười là khi hắn đều đã quên.
Lâm Bách Thăng: Số di động của cậu là Alipay?
Đầu bên kia Trịnh Trác Gia không hiểu sao, đang muốn hỏi có phải hay không gửi nhầm rồi, liền nhận được Alipay thông báo, click mở thì thấy, người họ Lâm, chuyển khoản 200.
Lâm Bách Thăng: Tiền thuốc men cùng tiền xe, cảm ơn cậu.
Trịnh Trác Gia lập tức lại đem tiền chuyển trở về, giây tiếp theo liền đem Alipay của Lâm Bách Thăng kéo đen.
Lâm Bách Thăng:......
Đề tài không có tiếp tục, đợi một lúc Trịnh Trác Gia không có trả lời, Lâm Bách Thăng có chút ảo não nhíu mi, đã chuyển khoản Alipay, chính là vì sợ WeChat cô không thu nên mới trực tiếp chuyển qua Alipay.
30 phút sau
Lâm Bách Thăng: Hôm nay cảm ơn cậu.
Tin nhắn chuyển đi như đá chìm đáy biển.
Chủ Nhật, giữa trưa, sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Bách Thăng theo thói quen tính dùng tay phải cầm lấy di động, miệng vết thương không cẩn thận chạm vào bên cạnh tủ đầu giường làm hắn kêu rên một tiếng, cả người cũng tỉnh táo lại.
Tắt đi đồng hồ báo thức, click mở WeChat, từ tối hôm qua Trịnh Trác Gia không có trả lời lại.
Là sinh khí sao? Lâm Bách Thăng trong lòng có chút phiền muộn, trước đây đều là hắn không để ý tới người khác, hiện tại lại là người khác không để ý tới hắn, nhưng thật ra hắn cảm thấy trong lòng có một tia quái dị.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad nhà của cam
Trịnh Trác Gia 6 giờ hơn đã dạy, cô vẫn luôn tự hạn chế, kế hoạch buổi sáng là soát đề cùng làm bài tập, cơm trưa giải quyết bằng cơm hộp, buổi chiều soát kịch, buổi tối lại ra ngoài đi dạo một chút.
Cô sinh hoạt thường ngày như vậy đã qua nhiều năm, trước kia tuy rằng sống cùng Hoàng Thục Quyên, nhưng Hoàng Thục Quyên cũng mặc kệ cô, đem một mình cô ném ở nhà hơn nửa tháng cũng là bình thường.
Đại đa số học sinh cao nhị* đều vẫn là thanh thiếu niên vô ưu vô lự**, tới Trịnh Trác Gia, không chỉ có kinh tế tốt vì về sau còn phải chuẩn bị làm nhiều việc, học tập tốt càng là một phút cũng không dám lơi lỏng, bởi vì cô biết rõ, đối với người mười mấy tuổi thì chỉ có học tập là đường ra tốt nhất.
*cao nhị: lớp 11
**vô ưu vô lự: vô tư, ngây thơ
Chính như câu nói kia, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì trăm việc không thể. Thành tích cũng thế, thành tích không thể đại biểu hết thảy, nhưng nếu muốn có tốt hết thảy, trước mắt lấy tình huống của cô, chỉ có thành tích mới có thể giúp được cô.
- ----------------
Cam: Cam đã trở lại rôi đây. Chúc mọi người 23 tháng chạp vui vẻ nhé~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.