Bích Dao sau những lần bị Đặng Hạn Siêu cư xử với thái độ vô cùng lạnh nhạt, cô ta đã đi mách lẻo chuyện này với cha mẹ anh. Dương Thái Trân vô cùng tức giận, bà quyết định hỏi cho ra lẽ rằng tại sao anh lại như thế.
Bất ngờ bị hỏi, lúc này Đặng Hạn Siêu cũng không che giấu nữa, anh nói rõ mọi chuyện với Dương Thái Trân.
- "Mẹ à, con thật sự đã có người mình thích rồi, cho nên cha mẹ đừng có gán ghép con với Bích Dao nữa."
- "Là ai? Ai có thể xứng đáng với gia đình danh giá chúng ta ngoài Bích Dao chứ?"
Đặng Hạn Siêu không nói nhiều, anh lập tức đưa tấm hình Lạc Dao chụp cùng mẹ của cô. Vừa nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Lạc Dao, Dương Thái Trân bất ngờ nói lớn:
- "Cô gái này là con của Lý Lệ sao?"
- "Đúng vậy mẹ. Trước đây bác ấy đã giúp con rất nhiều."
Sắc mặt khó coi khi nãy của Dương Thái Trân lập tức chuyển sang vui vẻ hẳn lên. Giữa bà và mẹ của Lạc Dao là bạn thân của nhau. Kể từ khi gia đình bà chuyển sang Anh sinh sống, cả hai ít khi liên lạc cho nên chỉ có thể nhớ gương mặt dù đã có chút thay đổi theo thời gian nhưng một vài đặc điểm không thể nào quên được.
Đặng Hạn Siêu khi trước có nghe Lý Lệ kể về mẹ của anh nhưng nhất thời vì chuyện bị ép buộc về nhà mà quên mất.
Đặng Hạn Siêu trong đầu đang suy tính điều gì đó, anh từ tốn nhìn Dương Thái Trân hỏi chuyện:
- "Mẹ...vậy mẹ có thể giúp con chuyện hôn ước với Bích Dao không?"
Nhìn vẻ mặt cầu khẩn của con trai khiến tâm bà có chút dao động nhưng một lúc sau lại nói:
- "Việc sắp xếp gặp mặt với Bích Dao đều do cha của con cả, mẹ chỉ muốn tìm người chăm sóc con sau này mà thôi."
- "Mẹ có thể làm cha thay đổi suy nghĩ mà."
Anh hạ giọng năn nỉ. Bản thân Đặng Hạn Siêu đủ hiểu rằng người quyền lực nhất trong nhà không ai khác chính là Dương Thái Trân. Sau khi biết bà và Lý Lệ trước đây từng là bạn hữu, anh lại có thêm đồng minh giúp anh tránh xa cô thiên kim Bích Dao gì đó.
Dương Thái Trân không kiềm lòng được mà gật gật đầu đồng ý. Anh vui vẻ chạy đến ôm chặt cổ bà, sung sướng đáp:
- "Con yêu mẹ nhất."
Không ngờ toàn bộ sự việc mà hai mẹ con anh trò chuyện ở trong phòng khám đều đã được Bích Dao nghe thấy. Cô ta siết chặt tay như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái đã chiếm lấy trái tim Đặng Hạn Siêu. Thật uổng công suốt những ngày anh vắng mặt ở đây, cô ta thường xuyên đến Đặng gia cũng như bệnh viện mà quan tâm cha mẹ anh. Cuối cùng lại nhận được trái đắng này. Cô ta thật sự không cam lòng.
****
Công ty Thương Hoan....
Ngày hôm sau Thẩm Du đến công ty làm việc, cũng như mọi khi Tiêu Tường vẫn đưa cô đến chỗ làm, nhưng có vẻ hôm nay trên gương mặt điển trai này có chút không vui. Không có gì lạ bởi vì anh vẫn còn nhớ đến chuyện việc cô được một anh chàng tán tỉnh tại hộp đêm JS. Nhìn anh với bộ dạng như thế khiến Thẩm Du càng thêm khoái chí, sau khi nói tạm biệt anh để vào công ty làm việc, cô đã không ngừng kiềm chế không cho cười phát ra tiếng.
Bộp...
Tiếng va chạm vang lên. Mạc Thẩm Du lấy tay xoa xoa đầu, vừa ngẩng mặt lên là một hình ảnh của một chàng trai với mái tóc vuốt cao đầy lịch lãm, hàng lông mày rậm cùng với ánh mắt sắc như dao cúi thấp đầu, tay không ngừng giúp cô nhặt xấp tài liệu bị rơi xuống đất.
- "Xin lỗi."
Mạc Thẩm Du chưa kịp mở lời thì giọng nói trầm ấm của anh ta lại vang lên:
- "Xin chào, tôi tên Châu Tấn Vinh, nhân viên mới của Thương Hoan. Xin lỗi vì cú va chạm khi nãy."
Sự xuất hiện của một nhân viên mới khiến không ít các đồng nghiệp khác trố mắt nhìn. Nếu như so với Đặng Hạn Siêu lúc trước có nụ cười tỏa nắng thì Châu Tấn Vinh này chính là ánh mắt đốn tim rất nhiều người.
Tuy nhiên, khi nhìn thật kĩ vào ánh mắt của anh ta, Thẩm Du lại cảm nhận được có một nỗi buồn gì đó ẩn sâu tận bên trong con người Châu Tấn Vinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]