Đặng Hạn Siêu suốt những ngày này đều không nhận được cuộc gọi của Lạc Dao. Thậm chí anh có gọi cũng không nghe cô bắt máy. Từ phía sau, Bích Dao đã bĩu môi, tiến lại về phía anh, đắc ý nói:
- "Anh đừng gọi cho cô ta nữa, sẽ không có ai trả lời đâu."
- "Cô đã nói gì với Lạc Dao?"
Đặng Hạn Siêu nhất thời kích động mà nắm lấy cổ áo của Bích Dao kéo lên cao, cổ họng cô ta bị siết đến khó thở, chậm rãi nói:
- "Em...em chỉ nói là đừng bao giờ làm phiền đến anh."
- "Cô dám..."
Đặng Hạn Siêu toan giơ tay định cho người phụ nữ này một cái tát, tuy nhiên sau đó lại nhanh chóng thu lại. Dù sao, nơi này cũng là bệnh viện. Nếu như để mọi người nhìn thấy, chẳng phải gia đình anh sẽ mất mặt sao?
- "Này...Hạn Siêu, anh đi đâu đó."
Thấy anh vội vã đi ra ngoài mở cửa xe, Bích Dao nhanh chóng đuổi theo sau. Cô ta định ngồi vào bên trong liền bị anh trừng mắt đe dọa.
- "Có giỏi thì ngồi vào đây, hay là cô muốn bản thân sau này trở thành người tàn tật, được tôi ở cạnh chăm sóc."
Nghe anh nói khiến cô ta vô cùng sợ hãi mà lui ra xa không dám lên tiếng. Đặng Hạn Siêu cũng vì thế mà lái xe chạy thẳng một mạch khỏi bệnh viện, anh không thể mãi im lặng mặt cho Bích Dao tìm đủ mọi cách chia rẽ anh và Lạc Dao.
Đặng gia....
- "Hạn Siêu, con làm gì đó?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-bi-an-cua-toi/2805013/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.