Phía bên ngoài, Mạc Thẩm Du toang chạy vào bên trong liền bị cánh tay của Châu Nhất Vũ giữ chặt lại, anh lắc đầu nhìn cô thể hiện sự ngăn cản.
Vẻ mặt lúc này của Mai Vũ Hà khiến người khác vô cùng kinh sợ. Không ngờ kế hoạch ban đầu của bà ta lại rẽ sang một hướng khác. Cả hai người đứng cách nhau một khoảng, hiện tại súng của bà ta đang chỉa thẳng về phía Tiêu Tường. Trước sự tức giận nhất thời này, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thậm chí anh không lấy khẩu súng đang cất trong túi áo của mình ra, để xem Mai Vũ Hà sẽ làm gì tiếp theo.
- "Đấu đi chứ, mau rút súng ra mà đấu với tôi."
Trên trán của Mai Vũ Hà đã thấm đẫm mồ hôi. Bà ta không ngừng lên giọng thách thức người đang đứng đối diện mình.
Cạch....
Cánh cửa một lần nữa lại mở ra. Lần này, người bước vào lại chính là Âu Hải Đường. Ông đã một mạch đuổi theo Mai Vũ Hà, khó khăn lắm mới đến được đây. Nhìn tình hình căng thẳng trước mắt, đứa con trai duy nhất lại đang trong tầm ngắm của khẩu súng khiến ông không nhịn được nữa mà nói lớn:
- "Đủ rồi, bà đừng gây khó dễ đến thằng bé nữa."
- "Ông....sao ông đến được đây?"
Mai Vũ Hà sững người khi nhìn thấy người trước mắt. Quả thực lần này, bà không hề nói với ông, kể cả chuyện cho người bắt cóc Thẩm Du.
- "Là tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bà với bọn bắt cóc."
Hahaha...
Bà ta lại cười phá lên. Một lúc sau, nhìn Âu Hải Đường tự hào nói:
- "Ông xem, lần này tôi đã lấy được tập đoàn Âu Dương và JS từ tay thằng nhóc này."
Đoàng...
Một dòng máu tươi chảy ra, người đứng đối diện Mai Vũ Hà lập tức ngã khuỵ xuống, ánh mắt trợn ngược sau đó nằm lăn ra đất. Tiêu Tường cả người cứng đờ khi nhìn thấy người đàn ông đứng chắn trước người mình phun ra một ngụm máu.
- "Hải...Hải Đường..."
Mai Vũ Hà sửng sốt khi nhận ra người bị bắn dưới khẩu súng của bà ta không phải là Tiêu Tường mà lại là Âu Hải Đường, người đàn ông mà bà yêu nhất. Đôi tay lúc này của bà ta không ngừng run rẫy mà làm rơi khẩu súng đang giữ chặt trên tay xuống ngay lập tức chạy về phía trước đỡ lấy Âu Hải Đường.
- "Sao...sao ông lại làm vậy?"
Một dòng nước mắt rơi xuống gương mặt tái xanh vì mất quá nhiều máu. Tuy nhiên ánh mắt của Âu Hải Đường lúc này không nhìn về phía Mai Vũ Hà mà là về phía Tiêu Tường, ông cố giơ cánh tay không còn một chút sức lực về phía anh, thì thào nói:
- "Tiêu....Tiêu Tường..."
Nghe tiếng gọi, anh cũng không suy nghĩ gì mà lập tức chạy đến quỳ bên cạnh ông ta, giọng nói có chút nghẹn ngào vừa trách móc:
- "Sao ông lại đỡ đạn giúp tôi chứ?"
- "Bởi vì...bởi vì, con là con ruột của cha."
Bất giác, một dòng nước mắt không biết từ đâu chợt lăn xuống, hai mắt anh lúc này đã đỏ ửng, những giọt nước vẫn bị anh kiềm chế ở trong hốc mắt không cho nó rơi xuống. Nhìn người đàn ông đã bỏ rơi mình suốt mấy mươi năm đang trong tình trạng thoi thóp, trên người nhuốm đầy máu khiến anh không thể tiếp tục cầm lòng được mà cố đưa mắt nhìn lên phía cửa sổ. Mặt trăng đêm nay rất đẹp, soi sáng đến góc tối nhất của căn phòng.
Dùng hết những sức lực còn lại của mình, Âu Hải Đường cố đưa tay nắm lấy cánh tay có phần thô ráp của đứa con trai, ông hít một hơi thật sâu, nói:
- "Cho...cha...xin...lỗi."
Bụp...
Nói rồi, ông buông lỏng hai tay xuống đất. Đôi mắt hoàn toàn khép lại dù chưa nhận được câu trả lời từ phía Tiêu Tường. Mai Vũ Hà ôm cơ thể chồng mà gào lên thật lớn, gào đến mức giọng nói bị biến đổi sau đó cúi đầu vào người ông mà khóc nức nở. Tiêu Tường nhìn cảnh tượng đau lòng, cố gắng không khóc, đôi môi bất giác run nhẹ sau đó nói nhỏ.
- "C.....Cha...."
Lúc này, phía bên ngoài, Thẩm Du không còn kiên nhẫn được nữa. Cô hất mạnh cánh tay đang giữ chặt của Châu Nhất Vũ mà lao vào bên trong. Vừa mở cửa đã thấy Tiêu Tường đứng lặng người, không một chút cảm xúc, cô nhanh chóng lao vào lòng mà ôm anh thật chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]