Bệnh viện....
Ngay lập tức, y tá đã đưa cô vào bên trong phòng phẫu thuật. Đặng Hạn Siêu nhất thời kích động, anh một mực níu lấy vạt áo của vị bác sĩ, nói:
- "Bác sĩ, làm ơn để tôi vào bên trong, tôi cũng là bác sĩ."
- "Xin anh hãy bình tĩnh, cô ấy không đơn thuần chỉ bị tổn thương ngoài da."
Nói rồi, vị bác sĩ bước vào bên trong phòng, đóng chặt cửa lại. Đặng Hạn Siêu hốc mắt đỏ ngầu toang phá cửa xông vào liền bị bàn tay của Tô Bá Minh giữ chặt lại, nói:
- "Hạn Siêu, em bình tĩnh lại đi. Đừng làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn."
- "Nhưng mà em cũng là bác sĩ, em có thể giúp cô ấy."
Anh tức giận hét thẳng vào mặt Tô Bá Minh. Hiện tại anh không thể nào mà bình tâm được nữa, mạng sống của Lạc Dao đang bị đe dọa. Ngay lập tức, một cái tát trời giáng từ phía Tô Bá Minh hướng thẳng về phía anh, Tô Bá Minh quát lớn:
- "Nhưng em là bác sĩ khoa ngoại. Em nên nhớ, mình không phải là thần y, có thể chữa lành mọi thứ."
Nghe đến đây, cả người Đặng Hạn Siêu hoàn toàn suy sụp, anh ngã khụy xuống đất, hai tay nắm chặt mà đấm mạnh xuống nền đất mà tự trách. Chưa bao giờ anh thấy vị trí bác sĩ của mình lại vô dụng đến thế. Ngay cả người con gái mà mình yêu vẫn không tài nào giúp được, anh đúng là một kẻ vô dụng.
Tô Bá Minh đứng bên cạnh mà cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-bi-an-cua-toi/2804982/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.