Edit: Thỏ
Lần này Khương Tự bị thương quá nặng, so với tôi lần trước còn nghiêm trọng hơn, hắn nằm ở phòng hồi sức ba ngày nhưng vẫn chưa tỉnh. Ngày thứ bốn, Lục Hổ giúp tôi mặc vào trang phục vô trùng, qua một khâu diệt khuẩn nghiêm khắc mới đưa tôi đến trước giường Khương Tự.
Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày như vậy tôi được nhìn hắn gần gũi thế này, trước đó chỉ được thăm hắn qua cửa kính mà thôi, cái gì cũng không làm được. Giờ đây đột nhiên đứng trước mặt hắn, tôi cũng không biết nên làm gì ngoài việc cầm khăn ướt giúp bạn trai lau mặt, lau tay chân, sau đó nắm tay bạn trai tán gẫu. Tôi nói đủ thứ, bao gồm việc Trịnh Thất đã bị bắt, bảo hắn yên tâm, còn hỏi hắn khi nào tỉnh lại. Nhưng mà hắn vẫn nhắm nghiền mắt, lặng lẽ ngủ say, không hề phản ứng với thế giới bên ngoài.
Tôi nói một hồi thì nín thinh, chỉ dại ra nhìn hắn.
Da Khương Tự vốn trắng, trước kia như ngọc như ngà, bóng loáng, trơn tru; giờ đây biến thành giấy trắng khiến cơ thể càng thêm hanh hao… Tôi nhẹ nhàng mân mê ngón tay ấy, ngón tay hắn thon gầy, khớp xương rõ ràng, ngoại trừ luyện súng có mấy vết chai thì đó chính là tay con nhà giàu kiểu mẫu.
Mỗi lần tôi nắm tay bạn trai đều không kìm được mà cọ vào tay hắn, hắn lại cho rằng tôi cố tình dụ dỗ bèn cong môi nhìn tôi, ý cười đầy mắt, hận không thể đem tôi lên giường…
“Anh mau tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-benh-kieu-cua-toi/2731901/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.