Edit: Thỏ
Tôi nghĩ rằng sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy Khương Tự hoặc Khương Lâu, nhưng tôi sai rồi.
Từ lúc tôi mở mắt, chỉ thấy sau gáy từng trận nhói đau, tựa như có kim châm vào da thịt, đau run cả người. Lúc này ngay cả quay đầu tôi cũng không dám làm, bởi vì một cử động nhỏ cũng khiến tôi đau đớn.
Tôi thấy cảm giác này quen thuộc.
Bởi vì ‘tôi’ của kiếp trước từng bị Khương Tự chuốc thuốc, lần đó hắn dụ dỗ tôi không thành công, vì thế suy nghĩ cách nào đó để tôi yêu hắn…
Tôi mỉm cười, thì ra từ kiếp trước mọi thứ đã bắt đầu như vậy… Cũng không thay đổi chút nào.
“Mày cười hả?” Người ngồi bên mép giường ngạc nhiên nhìn tôi, âm cuối cao lên kéo theo một tia đùa cợt ngả ngớn.
Tôi đảo mắt, xác định chưa từng trông thấy người này.
“Anh là ai?” Tôi lào khào hỏi.
“À, ừ nhỉ, mày còn chưa gặp tao bao giờ. Xin lỗi nha, mày gọi tao Trịnh Thất là được.” Gã mỉm cười thò đến gần tôi, ánh mắt nhìn lướt qua vài cái, rất có hứng hỏi: “Mày không đau sao? Cũng không thấy khó chịu chút nào?”
Gã này đúng là không hiểu nổi, tôi cũng lười quan tâm, chỉ nhắm mắt để cố thích nghi với từng cơn đau trên cổ; hồi sau mới mở to mắt nhìn người đàn ông: “Khương Tự đâu?”
“À… Chắc đang tìm mày đó.” Trịnh Thất đưa ngón tay chọc sâu vào mặt tôi, thấy tôi trừng mắt cau mày, gã càng cố tình chọc mạnh. “Ha ha, mày quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-benh-kieu-cua-toi/2731896/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.