Cả Chu Việt lẫn Lộc Lộ đều trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ thù phú.
Thấy Chu Việt tức chết, tôi lại càng thoải mái.
“Không trễ, chỉ là nó quý giá quá rồi.” Tôi nhận lấy tiêu bản hồ điệp hổ phách, yêu thích không nỡ buông tay.
“Em xứng đáng.” Phó Cảnh Uyên nói với giọng cưng chiều: “Em đi dạo xung quanh đi, anh tới phòng rửa tay đã.”
Tôi tỉ mỉ quan sát tiêu bản, bên trong hổ phách óng ánh trong suốt là một con hồ điệp hi hữu tôi chưa từng thấy bao giờ.
Vậy mà trong mắt của tôi lại hiện ra một chuỗi chữ số: 4100 năm trước.
Giá trị của tiêu bản hổ phách tự nhiên được quyết định bởi niên hạn của nó, tiêu bản cổ sinh vật trăm triệu năm trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ tiêu bản hổ phách này là sản vật của 4100 năm trước?
Nếu là vậy thật, vậy giá trị của nó không chỉ đơn thuần là 520 vạn!!!
Có thể nói nó có giá trị ngang ngửa với đồ cổ, không thể hạn lượng!!!
Tiêu bản hồ điệp hổ phách này, vô cùng có giá trị nghiên cứu!
Hẳn hồ điệp bên trong đã tuyệt chủng.
Ánh mắt của Phó Cảnh Uyên tốt thật! Không hổ là đại lão trong giới khoa học sinh vật!
Chu Việt không tin Phó Cảnh Uyên có thể mua được tiêu bản giá 520 vạn, hắn ta chạy đi tìm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-88-uc-cua-toi/3701452/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.