Năm giờ ba mươi. Bầu trời South Kensington có màu hồng nhạt, bình minh đang lên. Enya đóng cửa sổ rồi quay lại đi nằm. * * * Đồng hồ báo thức chỉ năm giờ bốn mươi lăm, Antoine lấy một chiếc áo pull dầy cộm trong tủ và vắt lên vai. Anh vớ chiếc xà-cột ở chân bàn viết, mở ra kiểm tra xem hồ sơ đã đầy đủ hay chưa. Đồ án thi công đã ở vị trí của chúng, tập bản vẽ cũng thế, anh khép tập các-tông và đi xuống cầu thang. Lúc đến bếp, anh phát hiện ra bữa ăn sáng đã đang đợi anh. Anh giở tờ giấy đặt trước cái đĩa được dọn ra hết sức tử tế theo đúng ý anh và đọc bức thư ngắn. Hãy thận trọng nhé và đừng vượt quá giới hạn tốc độ được phép, thắt dây bảo hiểm cẩn thận (ngay cả khi cậu ngồi ở ghế sau). Tớ đã chuẩn bị cho cậu một bình để uống trên đường đi. Bọn tớ sẽ đợi cậu về ăn tối và hãy nhớ mang chút quà về cho bọn trẻ, mẹoo ấy (trong đoạn văn này có mấy lỗi chính tả cố tình của tác giả. Để chứng tỏ rõ ràng bức thư là do bọn trẻ viết) luôn khiến chúng vui khi cậu đi công tác. Rất quý, Mathias. Rất xúc động, Antoine cầm bình, lấy chùm chìa khóa trong khay - dốc túi ở cửa ra vào và ra khỏi nhà. Chiếc Austin Healey đậu ở đầu phố. Không khí lộ rõ thời tiết của mùa xuân, bầu trời quang đãng, lộ trình hẳn sẽ rất dễ chịu. * * * Sophie vừa vươn vai vừa bước vào gian bếp trong căn hộ nhỏ xinh của cô. Cô pha cho mình một tách cà phê và nhìn giờ trên chiếc đồng hồ của lò vi sóng. Sáu giờ, phải rảo chân lên một chút mới được nếu cô không muốn bị lỡ tàu. Cô lưỡng lự về trang phục trong lúc ngắm nhìn những chiếc váy treo trong tủ áo rồi quyết định một quần jeans và một áo sơ-mi là ổn rồi. * * * Sáu giờ ba mươi điểm. Yvonne khép đóng cái cửa mở ra sân sau lại. Một chiếc vali nhỏ trong tay, bà đeo kính râm và đi ngược Bute Street về hướng bến tàu điện ngầm South Kensington. Có ánh sáng phát ra từ cửa sổ phòng Enya. Cô gái trẻ đã dậy, và bà có thể yên tâm ra đi, cô bé có khiếu làm nghề này, vả lại kiểu gì đi nữa, như thế cũng tốt hơn là đóng cửa cả ngày. * * * Danièle nhìn đồng hồ, bảy giờ đúng, bà thích sự chính xác, bà nhấn lên cái chuôn nhỏ. Mathias mở cửa cho bà vào và mời bà một tách cà phê. Bình cà phê nằm trên bàn nấu ăn, tách trên giá và đường được để trong tủ hộc phía trên bồn rửa. Lũ trẻ vẫn ngủ. Thứ Bảy, chúng thường dậy vào lúc chín giờ, bà vẫn còn những hai giờ nữa. Anh khoác một chiếc áo đi mưa có đai, chỉnh lại cổ áo sơ-mi trước tấm gương soi bên cửa ra vào, chải lại mái tóc, và còn cảm ơn bà cả nghìn lần nữa. Anh sẽ về muộn nhất là tầm mười chín giờ. Máy nhắn tự động của điện thoại đã được khởi động, và nhất là đừng có trả lời trong trường hợp Antoine gọi về; nếu anh cần liên lạc với bà thì anh sẽ để cho chuông đổ hai lần và sẽ gác máy ngay trước khi gọi lại. Mathias rời khỏi nhà chạy ngược lên phố và gọi với một chiếc xe taxi trên đường Old Brompton. Một mình trong phòng khách rộng lớn, Danièle mở cặp của mình và lấy ra hai cuốn vở Clairefontaine, một con ma nhỏ được vẽ bằng bút chì xanh trên bìa của một cuốn, và bằng bút chì đỏ trên bìa một cuốn kia. * * * Lúc băng qua công viên nhỏ Sloane Square, vào giờ này buổi sáng vẫn còn vắng tanh, Mathias nhìn đồng hồ; anh sẽ tới Waterloo kịp giờ tàu. * * * Cửa ra vào tàu điện ngầm trổ ra mặt tiền lối dẫn vào cầu Waterloo. Yvonne đi cầu thang điện. Bà băng qua phố và nhìn những ô cửa sổ rộng lớn của bệnh viện St Vincent Hospital. Bảy giờ ba mươi, bà vẫn còn chút thời gian. Trên đường, một chiếc taxi màu đen chạy rất nhanh về phía nhà ga. * * * Tám giờ. Vali nhỏ trong tay, Sophie vẫy một chiếc taxi vừa đến ngang tầm cô. “Waterloo International”, cô nói trong lúc đóng cửa xe lại. Chiếc black cab chạy ngược trên đại lộ Sloane Avenue. Thành phố rạng rỡ chói lọi; xung quanh Eaton Square, những cây mộc lan, cây hạnh nhân, cây sơ-ri đang nở hoa. Khoảng trống mênh mông trước lâu đài của Nữ hoàng đông nghịt những khách du lịch đang rình đợi phiên đổi gác. Đoạn đẹp nhất của cuộc hành trình bắt đầu vào lúc xe ôtô dấn vào trong Birdcage Walk. Chỉ cần quay đầu lại là nhìn thấy cách đó vài mét những con diệc xám đang mổ trên thảm cỏ thẳng tăm tắp của công viên St James Park. Một đôi nam nữ thanh niên đã đi dạo dọc một lối đi, mỗi người cầm một tay đứa con gái nhỏ, kéo nó nhảy dài nhiều bước liên tiếp. Sophie cúi xuống phia cửa kính ngăn để nói vài câu với người tài xế; ở chỗ đèn đỏ sau đó, xe ôtô đổi hướng. * * * - Thế còn trận đấu cricket của anh thì sao? Hôm nay không phải là trận chung kết à? Yvonne hỏi. - Anh đã không xin phép em để được đưa em đi, em hẳn sẽ từ chối anh ngay, John vừa trả lời vừa đứng lên. - Em chẳng thấy có lợi lộc gì khi anh ngồi chờ cả buổi sáng. Bệnh nhân không có quyền được người thân đi kèm. - Ngay khi chúng ta có kết quả của em; và anh chắc rằng chúng sẽ khả quan thôi, thì anh sẽ dẫn em đi ăn trưa ở công viên, rồi sau đó, nếu vẫn còn thời gian chúng ta sẽ đi dự trận đấu diễn ra chiều nay. Tám giờ mười lăm, Yvonne trình giấy gọi trước quầy tiếp nhận hằng ngày. Một nữ y tá đến gặp bà, đẩy theo một chiếc xe lăn. - Nếu cô làm tất cả để gây cho người ta có cảm giác bị ốm, thì làm sao cô còn muốn người ta khỏe hơn được hả? Yvonne, từ chối ngồi vào ghế xe, cáu gắt. Người nữ y tá lấy làm tiếc nhưng bệnh viện không dung thứ cho bất kỳ một sự vi phạm nội quy nào. Các công ty bảo hiểm đòi hỏi tất cả các bệnh nhân đều phải đi lại như vậy. Tức tối, Yvonne đành phải nhân nhượng. - Tại sao anh cười? Bà hỏi John. - Bởi vì anh nhận thấy rằng, đây là lần đầu tiên trong đời mình, em sẽ buộc phải làm cái mà người ta yêu cầu em làm... và thấy điều đó còn đáng giá hơn tất cả các trận chung kết cricket. - Anh biết là anh sẽ phải trả nợ em cho sự đùa cợt này lên gấp trăm lần không hả? - Thậm chí lên cả ngàn lần, thì anh vẫn có lời, John vừa nói vừa cười. Cô y tá dẫn Yvonne đi. Ngay khi John còn lại một mình, nụ cười đã biến mất. Ông thở dài và kéo lê cái bóng dài của mình về phía chiếc ghế trong phòng đợi. Đồng hồ treo tường báo chín giờ, buổi sáng nay hẳn sẽ dài lắm. * * * Khi về đến nhà, Sophie mở vali và sắp lại quần áo vào tủ. Cô khoác chiếc áo choàng trắng và ra khỏi phòng. Vừa đi về phía cửa hiệu của mình, cô vừa bấm một tin nhắn trên điện thoại di động. Không thể tới vào kỳ nghỉ cuối tuần này được, hôn bố mẹ thay em, cô em gái rất yêu anh. Cô bấm vào nút “gửi”. * * * Chín giờ ba mươi. Ngồi cạnh cửa sổ, Mathias ngắm vùng đồng quê nước Anh chạy vùn vụt qua. Trong loa phóng thanh, một giọng nói thông báo sắp đến cửa đường hầm. - Khi tàu phóng vút dưới biển thì tai bà không bị ảnh hưởng gì chứ? Mathias hỏi bà khách ngồi đối diện anh. - Có chứ, một tiếng ù ù nhỏ thôi. Tôi thường đi đi về về một tuần một lần và tôi quen một vài người với họ tác dụng phụ trong chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều! Bà già vừa trả lời vừa tiếp tục đọc cuốn sách của mình. * * * Antoine bật đèn xi-nhan và rời khỏi đường M1; con đường chạy dọc bờ biển là phần anh thích hơn cả trong chuyến đi. Với tốc độ này, anh sẽ tới xưởng mộc sớm hơn chừng nửa giờ. Anh cầm bình cà phê đặt trên ghế dành cho khách đi cùng, kẹp giữa hai chân và vặn nắp bằng một tay, tay kia bám chặt vô-lăng. Anh đưa miệng bình lên môi và thở hắt ra. - Đồ đần, đây là nước cam mà! Một chuyến tàu tốc hành Eurostar lao đi ở phía xa xa. Chưa đầy mười phút nữa, nó sẽ biến mất trong đường hầm xuyên bên dưới biển Manche. * * * Bute Street vẫn còn rất yên tĩnh. Sophie mở cửa lưới sắt tiệm hoa của mình. Cách cô vài mét, Enya đang sắp bàn ghế trên khoảng hiên nhà hàng. Sophie mỉm cười chào cô. Enya biến mất vào trong quán và lát sau đi ra, bê một tách trong tay. - Cẩn thận nhé, nóng lắm đấy, vừa nói cô vừa đưa cho Sophie tách capuccino. - Cám ơn, cô thật tử tế. Yvonne không có đây hả? - Hôm nay cô ấy nghỉ, Enya trả lời. - Cô ấy có nói cho tôi biết rồi, trí nhớ tôi tệ quá. Đừng nói gì với cô ấy rằng cô đã nhìn thấy tôi hôm nay nhé, không cần thiết đâu. - Em vẫn chưa cho đường, em không biết là chị có dùng đường hay không. Enya nói và quay về với công việc của mình. Trong cửa hiệu, Sophie lướt tay qua mặt bàn làm việc nơi cô cắt tỉa hoa. Cô đi vòng qua nó và cúi xuống lấy một chiếc hộp chứa những bức thư. Cô chọn một bức nằm giữa những chồng thư và đặt lại chiếc hộp vào vị trí cũ của nó. Ngồi trên sàn nhà, ẩn phía sau quầy, cô lẩm nhẩm và hai mắt nhòa đi. Thật ngốc, đúng là phải có ý thích tự hành hạ mình. Đây mới chỉ đang là ngày thứ Bảy thôi mà đã thế này. Chủ nhật thông thường là ngày tồi tệ nhất của cô. Có lúc sự cô đơn bành trướng đến nỗi mà, như một nghịch lý kỳ quặc, cô chẳng có cả sức lực lẫn can đảm để tìm một sự trợ giúp nào đó nơi những người thân. Đương nhiên là cô đã có thể đáp lại lời mời của anh trai, không từ chối thêm lần này nữa. Anh ấy sẽ đến đón cô ở nhà ga, hệt như đã dự tính. Bà chị dâu và đứa cháu gái chắc sẽ đặt cho cô hàng ngàn câu hỏi trong suốt cuộc hành trình. Và khi về đến nhà của bố mẹ cô, khi bố hoặc mẹ hỏi cuộc sống của cô thế nào, thì chắc chắn cô sẽ khóc rũ ra mất. Làm sao nói được với họ rằng cô đã không ngủ trong vòng tay một người đàn ông nào từ ba năm nay? Làm sao giải thích với họ rằng, buổi sáng khi ăn bữa điểm tâm, cô đã bị ngạt thở khi nhìn cái chén của mình? Làm sao miêu tả nổi cho họ biết sự nặng nhọc trong những bước chân khi cô trở về nhà mình vào buổi tối? Thời khắc nghỉ ngơi duy nhất là những kỳ nghỉ hè, khi cô đi gặp lũ bạn; nhưng những kỳ nghỉ rồi cũng phải kết thúc và rồi sự cô đơn lại tiếp tục nắm quyền. Cho nên nếu khóc chỉ để khóc cho thỏa thôi, thì chừng nào cô ở lại đây, ít nhất cũng chẳng ai thấy cô. Và kể cả khi cái giọng nói nhỏ ấy nhắc cô vẫn còn đủ thời giờ để ra tàu, ích gì chứ. Tối mai, khi trở về thì còn tệ hại hơn nữa. Chính vì thế mà cô thích dỡ vali ra hơn, và như vậy là tốt hơn cả. * * * Dãy hành khách đứng đợi trên vỉa hè ga miền Bắc không ngừng dài ra. Bốn mươi lăm phút sau khi xuống khỏi con tàu Eurostar, Mathias cuối cùng cũng leo lên được một chiếc taxi. Từ khi các khu phụ cận của nhà ga phải sửa sang lại, người tài xế taxi giải thích cho anh, thì những đồng nghiệp của anh ta không còn muốn đến đợi ở đây nữa. Đến và đi khỏi đây là cả một kỳ công, một chuyến du ngoạn siêu thực. Họ đồng ý với nhau rằng tác giả của bản quy hoạch giao thông thành phố hẳn không sống ở Paris hoặc đó là một nhân vật đã thoát ra từ một cuốn tiểu thuyết của Orwell (tên thật là Eric Blair và còn được gọi là Gorge: Nhà văn người Anh sinh năm 1903 tại Ấn Độ và mất năm 1950 tại London Anh quốc. Ông là tác giả của những chuyện ký châm biếm, nổi tiếng nhất là cuốn La ferme des animaux được viết vào năm 1945). Người tài xế quan tâm đến sự phát triển giao thông trong trung tâm London kể từ khi người ta thiết lập ở đó một trạm thu phí, nhưng Mathias chỉ còn quan tâm đến kim chỉ giờ trên bảng phía trước mặt người lái xe. Cứ nhìn đống tắc nghẽn trên đại lộ Magenta, thì anh vẫn chưa thể sẵn sàng để đến ngay được khoảng trống cạnh tòa nhà cao tầng Montparnasse. * * * Nữ y tá dừng chiếc xe lăn trước vạnh in trên nền nhà. Yvonne tỏ ý vui vẻ. - Xong rồi, bây giờ tôi có thể đứng dậy rồi chứ? Đương nhiên rồi, nhân viên bệnh viện sẽ chẳng luyến tiếc gì cô ấy đâu. Nhưng ông đã nhầm, người phụ nữ trẻ hôn lên hai má Yvonne. Từ nhiều năm nay, chưa bao giờ cô được cười đã như thế, cô tuyên bố. Giây phút mà Yvonne quây ông trưởng khoa Gisbert sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm cô cũng như các đồng nghiệp của cô. Thậm chí cả khi cô đã nghỉ hưu, cô vẫn còn cười khi tả lại bản mặt của ông trưởng khoa khi Yvonne chất vấn rằng ông ta là giáo sư về những thứ ngu ngốc hay là giáo sư về y khoa. - Họ nói gì với em? John hỏi khẽ. - Rằng anh sẽ còn phải chịu đựng em thêm vài năm nữa. Yvonne đeo kính để xem bản kê viện phí mà nhân viên bệnh viện vừa đẩy ra cho bà ở cửa thanh toán. - Hãy nói cho tôi biết, khoản tiền này sẽ không chạy vào túi ông lang đã khám cho tôi chứ? Người thu tiền trấn an bà về điểm này và từ chối tấm séc mà bà đưa cho ông ta. Sự trung thực không cho phép ông ta nhận một khoản tiền khám bệnh hai lần. Quý ông đang đứng sau bà kia đã trả hết khoản phải nộp rồi. - Tại sao anh lại làm thế? Yvonne chất vấn lúc ra khỏi bệnh viện. - Em không có bảo hiểm và những đợt khám bệnh như thế này khiến em sạt nghiệp mất. Anh làm những gì anh có thể, Yvonne thân yêu ạ, và em chẳng để cho anh có cách nào chăm sóc em cả, thế là, khi em quay lưng đi, anh đã hèn kém lợi dụng ngay dịp này. Bà kiễng lên đặt một nụ hôn hâu yếm lên trán John. - Thế thì cứ tiếp tục thêm tí nữa vậy và đưa em đi ăn trưa, em đói cồn cào lên rồi đây này. * * * Những khách hàng đầu tiên của Enya đến ngồi ngoài hiên. Một đôi xem thực đơn trong ngày và hỏi liệu món mà họ đã dùng tuần trước đó có còn trong thực đơn hay không. Đó là một món cá hồi hấp ngon tuyệt trần, được bày trên một lớp xa-lát. * * * Cách đó hai trăm kilomet, một chiếc Austin Healey trườn qua một vòm cổng được xây bằng gạch của một xưởng mộc rộng lớn. Antoine đậu xe trong sân và đi bộ vào quầy lễ tân. Ông chủ niềm nở đón tiếp anh và dẫn anh vào phòng làm việc của ông ta. * * * Rõ ràng là các bậc thần linh không đi theo anh ngày hôm nay. Sau khi đã phải đương đầu với những khó chịu về giao thông, Mathias lại bị lạc ở ngay chính giữa khoảng trống mênh mông của ga Montparnasse. Một người gác tòa nhà nhân từ chỉ đường cho anh. Các trường quay của đài truyền hình nằm đối diện với nơi anh đang đứng. Anh phải đi ngược lên phố Arrivée và đại lộ Vaugirard, rẽ trái vào đại lộ Pasteur và đi theo đường của Sư đoàn Thiết giáp số 2 mà anh cũng sẽ nhìn thấy ngay bên trái mình. Nếu chạy thì mất chừng mười phút, anh cũng sẽ tới được đó. Mathias dừng lại giây lát để mua một ôm hoa hồng của người bán hàng lậu trên vỉa hè và cuối cùng anh cũng tới được cửa vào các trường quay. Một nhân viên anh ninh yêu cầu anh trình giấy tờ và tìm trong cuốn sổ của mình số điện thoại của phòng quản lý hình ảnh. Cuộc gọi thông suốt, anh ta thông báo cho một kỹ thuật viên rằng có người đợi Audrey ở quầy lễ tân. Cô vận một chiếc quần jeans và một chiếc áo cánh, làm nổi rõ đường cong của cặp vú một cách trang nhã. Đôi má cô ửng hồng ngay khi nhìn thấy Mathias. - Anh làm gì ở đây thế này? Cô hỏi. - Anh đi chơi. - Thật là một sự bất ngờ thú vị, nhưng em xin anh đấy, giấu những bông hoa này đi. Không ở đây đâu, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta kìa, cô thì thầm. - Anh chỉ thấy hai ba gã đứng sau cửa kính đằng kia chứ mấy. - Hai, ba gã mà anh đang nói là giám đốc tòa soạn, giám đốc của chương trình thời sự và một nữ nhà báo ngồi lê đôi mách số mốt của PAF (Cục Giám sát Chương trình Nghe nhìn của Pháp - ND) đấy; vậy nên em xin anh mà, hãy kín đáo cho em nhờ. Nếu không em sẽ bị trêu chọc nửa tháng trời cho mà xem. - Em có rỗi được một lát không? Mathias vừa hỏi vừa giấu bó hoa sau lưng mình. - Em sẽ đi báo với họ là em sẽ vắng mặt trong khoảng nom một giờ, đợi em ở quán cà phê, em sẽ tới gặp anh ngay. Mathias nhìn cô băng qua vòm cửa. Đằng sau kính cửa sổ, người ta thấy rõ trường quay của đài truyền hình nơi đang diễn trực tiếp chương trình thời sự mười ba giờ. Tiến lại gần một chút, anh thấy khuôn mặt người giới thiệu có vẻ quen quen. Audrey quay lại trợn mắt nhìn anh, và chỉ đường đi ra ngoài. Phục tùng, Mathias đành vâng lệnh và quay ra. Cô đến gặp anh ở đầu lối đi, anh đợi cô trên một ghế dài; đằng sau anh, ba cặp chơi quần vợt trên khu sân của Thành phố Paris, Audrey cầm lấy bó hoa hồng và ngồi xuống cạnh anh. - Hoa hồng đẹp quá, cô vừa nói và hôn anh. - Em phải cẩn thận, chúng ta có ba nhân viên của cơ quan S.D.E.C (Ở đây, tác giả muốn đưa từ này vào để chơi chữ. Từ đầy đủ để chỉ cơ quan an ninh này phải là S.D.E.C.E: Cục gián điệp và phân gián điệp quốc gia) đằng sau chúng ta, họ đang chơi một trận quần vợt nghiệp dư với ba người bạn của họ làm việc ở D.G.S.E. (Tổng cục An ninh nước ngoài) đấy. - Em xin lỗi vì hồi nãy, nhưng anh không thể biết ở đó như thế nào đâu. - Chẳng hạn như là một trường quay truyền hình chứ gì? - Em không muốn trộn lẫn đời sống riêng tư của em với công việc. - Anh hiểu, Mathias lầu bầu trong lúc ngắm nhìn những bông hoa mà Audrey đã đặt lên đùi mình. - Anh lại dỗi rồi à? - Không, anh đã lên tàu sáng nay, từ lúc trời rạng sáng và anh không biết liệu em có hiểu được rằng anh vui đến mức nào vì được gặp em. - Em cũng vui bằng mức ấy, cô nói trong lúc lại hôn anh. - Anh không thích những chuyện tình mà người ta cứ phải che che giấu giấu. Nếu như anh có tình cảm với em, thì anh muốn có thể nói điều đó với tất cả mọi người, anh muốn những người xung quanh anh chia sẻ hạnh phúc với anh. - Và bây giờ là trường hợp này chứ? Audrey vừa hỏi vừa mỉm cười. - Vẫn chưa... nhưng rồi sẽ thế. Hơn nữa anh không thấy có gì trong chuyện này đáng cười cả. Tại sao em lại cười? - Bởi vì anh đã nói “chuyện tình” và chỉ thế thôi nó đã thực sự làm em rất vui. - Vậy, em dẫu sao cũng hơi sung sướng khi gặp anh chứ? - Đồ ngốc! Đi thôi nào, em thật uổng công làm việc cho một kênh truyền hình tự do, đúng như anh nói đấy, bởi lẽ em cũng chẳng được tự do chút nào về thời gian của mình. Mathias cầm tay Audrey và kéo cô về phía hiên của một quán cà phê. - Mình để bó hoa của anh ở lại ghế băng à? Audrey vừa nói vừa đi chậm lại. - Bỏ mặc chúng lại đó đi, chúng xấu mù, anh đã mua ở ngay trước cửa tòa nhà cao tầng. Anh muốn tặng em một bó hoa thực sự, nhưng anh đi từ rất sớm, trước khi Sophie mở cửa hiệu. Và do Audrey không nói gì nữa, Mathias thêm vào: - Một cô bạn, một cô hàng hoa trên phố Bute Street, em có thấy cả em nữa cũng hơi ghen không? * * * Một người khách vừa bước vào trong cửa hàng, Sophie chỉnh lại chiếc áo choàng của mình. - Xin chào, tôi đến lấy phòng, người đàn ông nói trong lúc bắt tay cô. - Phòng nào? Sophie hỏi, giọng hồi hộp. Anh ta có dáng vẻ của nhà thám hiểm, nhưng cũng không phải vì thế mà kém vẻ ngơ ngác của người lạc đường. Anh ta giải thích vừa từ Úc tới vào sáng nay, và phải chuyển tàu ở London trước khi lại khởi hành đến bờ biển phía đông Mehico vào sáng mai. Anh ta đã đặt khách sạn của mình trên Internet, thậm chí đã trả trước một phần tiền, và anh ta đang ở ngay địa chỉ được ghi trên tờ đặt phòng đây mà, Sophie có thể tự mình xem lại. - Tôi có những bông hồng dại, những bông lượm vàng, những bông thược dược, vả lại mùa hoa vừa mới bắt đầu nên chúng đẹp tuyệt trần, nhưng tôi vẫn chưa có những phòng dành cho khách, cô vừa nói vừa cười hết sức thoải mái. Tôi nghĩ rằng anh đã bị lừa rồi. Bối rối, người đàn ông đặt vali của mình xuống cạnh một cái bao đựng chiếc ván lướt sóng, có thể đoán vậy nhờ hình dáng của nó. - Cô có biết một chỗ nào đó giá phải chăng có thể ngủ qua tối nay được không? Anh ta hỏi với một lối phát âm lộ rõ nguồn gốc Úc của mình. - Có một khách sạn rất đẹp ở ngay gần đây thôi. Đi ngược lên trên phố, anh sẽ nhìn thấy nó nằm phía bên kia đường Old Brompton, số nhà 16. Người đàn ông nồng nhiệt cảm ơn cô và nhấc đồ đạc của mình lên. - Quả thực là những bông thược dược của cô đẹp tuyệt trần, vừa nói anh ta vừa đi ra. * * * Ông chủ của xưởng mộc nghiên cứu các bản vẽ. Kiểu gì đi nữa, dự án của McKenzie hẳn sẽ rất khó thực hiện trong thời hạn được thỏa thuận. Những bản vẽ của Antoine đơn giản hóa đáng kể công việc của xưởng. Gỗ vẫn chưa xẻ và do vậy không có vấn đề gì để thay thế đơn đặt hàng trước đó. Thỏa thuận được ký bằng một cái bắt tay. Antoine có thể thanh thản đi thăm quan Scotland. Thứ Bảy sau ngày anh đi du lịch về, một chiếc xe tải sẽ chuyển các đồ đạc tới nhà hàng của Yvonne. Những người thợ lắp đặt đi cùng xe sẽ bắt tay vào việc và tối Chủ nhật, tất cả sẽ được hoàn chỉnh. Đã đến lúc đi nói chuyện về những dự án khác đang thi công, hai bộ đồ ăn đang chờ họ trong một nhà hàng cách đó chừng mười kilomet. * * * Mathias xem đồng hồ. Đã mười bốn giờ! - Nếu chúng ta ở lại chỗ hiên này lâu hơn chút nữa thì sao nhỉ? Anh nỏi, giọng nũng nịu. - Em có một ý này hay hơn, Audrey trả lời trong lúc cầm tay anh kéo đi. Cô ở trong một căn hộ nhỏ nằm chót vót trên một tòa nhà cao tầng đối diện với cảng Javel. Nếu đi tàu điện ngầm, họ chỉ mất chừng mười lăm phút sẽ về đến nơi. Trong lúc cô gọi cho tòa soạn để thông báo việc mình đến trễ, thì Mathias gọi điện để thay đổi giờ tàu quay về của anh. Tàu điện ngầm nhẹ nhàng lướt đi trên đường ray. Đoàn tàu dừng lại dọc theo ke của bến Bir-Hakeim. Họ chạy nhanh xuống những bậc cầu thang máy rộng lớn và rảo bước trên đê Grenelle. Khi họ đến khoảng trống bao quanh tòa nhà cao tầng, thì Mathias bị hụt hơi, cúi về phía trước, tay đặt lên đầu gối. Anh đứng lên để ngắm nhìn tòa nhà. - Tầng nào thế? Anh hỏi với một giọng hổn hển. Thang máy chạy đến tầng thứ hai mươi bảy. Cabin thang máy đục mờ và Mathias chỉ để ý đến mỗi Audrey. Lúc vào đến nhà, cô tiến ngay đến tận bên cửa sổ kính chìa hẳn ra ngoài sông Seine, và kéo lại tấm ri-đô để bảo vệ anh khỏi cơn chóng mặt, còn anh, thì tạo cho cô một cơn chóng mặt khác bằng cách cởi tung cái áo cánh của cô ra; cô đẩy nhanh chiếc quần jeans của anh chạy dọc theo cặp chân. * * * Khoảng hiên nhà hàng không hề vãn khác. Enya chạy hết bàn này sang bàn khác. Cô thu tiền thanh toán của một vận động viên lướt sóng người Úc và sẵn lòng giữ hộ anh ta bộ ván. Anh ta chỉ việc để nó sát vào tường bếp. Nhà hàng sẽ mở cửa tối nay tới tận hai mươi hai giờ, anh ta có thể quay lại lấy khi nào mình muốn. Cô chỉ đường cho anh ta và nhanh chóng quay lại với công việc của mình. * * * John hôn lên bàn tay Yvonne. - Bao nhiêu thời gian? Ông vừa nói vừa xoa má bà. - Em đã nói với anh rồi, em sẽ sống đến trăm tuổi. - Thế còn các bác sĩ, họ nói những gì? - Vẫn những thứ ngu ngốc như thường lệ. - Rằng em phải giữ gì sức khỏe, có lẽ thế phải không? - Vâng, đại để là như thế, với cách phát âm của họ, anh biết đấy, để hiểu được họ thì... - Em về nghỉ đi và đến sống với anh ở Kent đi. - Như vậy, nếu em nghe lời anh, thì em sẽ thực sự rút ngắn cuộc sống của mình lại đấy. Anh biết rõ rồi mà, em không thể bỏ mặc nhà hàng của em được. - Thì hôm nay em đã bỏ mặc nó đấy thôi... - John, nếu quán rượu của em mà phải đóng cửa sau khi em lìa trần, thì điều đó còn giết chết em lần thứ hai nữa. Vả lại, anh yêu em đúng như con người em kia mà, và chính vì điều đó mà em yêu anh. - Chỉ vì mỗi thế thôi à? John hỏi với một vẻ ranh mãnh. - Không, cũng vì cặp tai to của anh nữa. Đi vào công viên đi, chúng ta sẽ làm lỡ trận chung kết của anh mất. Nhưng, hôm nay John chẳng thèm để ý gì đến trận cricket. Ông nhặt chút bánh mì trong giỏ, thanh toán tiền và khoác tay Yvonne. Ông kéo bà vào công viên, rồi cùng nhau, họ rắc cho những con ngỗng ăn, những con này đã kịp kêu cạc cạc khi họ vừa mới đến gần chúng. * * * Antoine cám ơn vị chủ nhà. Cả hai cùng quay lại xưởng mộc. Antoine trình bày chi tiết những bản vẽ thi công cho ông xưởng trưởng. Muộn nhất là trong hai giờ nữa, anh có thể lên đường trở về. Dù sao đi nữa, chẳng có lý do gì phải vội vàng vì Mathias đã ở nhà cùng bọn trẻ. * * * Audrey châm một điếu thuốc và đến nằm lại bên Mathias. - Em thích hương vị làn da của anh, vừa nói cô vừa vuốt ve lưng anh. - Khi nào thì em lại quay lại? Anh hỏi trong lúc hít một hơi khói. - Anh hút thuốc à? - Anh bỏ rồi, anh vừa nói vừa húng hắng ho. - Anh sẽ lỡ tàu mất. - Điều đó nghĩa là em phải quay lại trường quay chứ gì? - Nếu như anh muốn em đến thăm anh ở London, thì em phải kết thúc việc dựng cái phóng sự này đã, mà thế thì còn lâu mới xong. - Những hình ảnh xấu đến thế kia à? - Còn tồi tệ hơn nữa ấy chứ, em buộc phải đi sao lại trong các phim tư liệu; em tự hỏi tại sao cặp đầu gối em lại ám ảnh anh nhường ấy, anh gần như chỉ quay độc có chúng thôi. - Đó là tại cái ống ngắm đấy, chứ không phải tại anh đâu, Mathias trả lời trong lúc mặc quần áo. Audrey nói với anh không cần đợi cô, cô sẽ tranh thủ việc ở nhà mình để thay đồ và chuẩn bị cái gì đó để tối nhấm nháp. Để bù lại khoảng thời gian đã mất, cô sẽ phải làm việc cả đêm nay. - Đó đúng là khoảng thời gian bị mất thật à? Mathias hỏi. - Không, nhưng mà anh thì đúng là ngốc thật đấy, cô vừa trả lời vừa hôn anh. Mathias đã đến bên hành lang cầu thang, Audrey quan sát anh rất lâu. - Sao em lại nhìn anh như thế hả? Anh hỏi trong lúc bấm vào nút gọi thang máy. - Anh không có ai khác trong đời anh nữa ư? - Có chứ, con gái anh... - Thế thì đi đi thôi! Và cánh cửa căn hộ khép lại trên nụ hôn mà cô vừa gửi cho anh. * * * - Tàu của anh chạy vào lúc mấy giờ? Yvonne hỏi. - Bởi em không muốn chúng mình đến nhà em, và Kent thì trong mắt em hãy còn quá xa, em nghĩ sao nếu nghỉ ở khách sạn sang? - Anh và em vào trong khách sạn hả? John, anh có nghĩ đến tuổi tác của chúng ta không đấy? - Trong mắt anh, em không có tuổi, và khi ở bên em, anh cũng chẳng có tuổi tác gì hết. Anh sẽ không bao giờ nhìn em khác đi ngoài khuôn mặt của cô gái trẻ ngày nào đã bước vào hiệu sách của anh. - Anh đúng là chỉ có một! Anh có còn nhớ đêm đầu tiên của chúng mình không? - Anh nhớ là em đã khóc giống như một cô Madeleine (theo truyền thuyết thì có một cô bé tên Madeleine rất hay khóc và khi đã khóc thì lại khóc rất nhiều). - Em khóc bởi vì anh đã không đụng vào em. - Chính vì anh hiểu như thế mà em khóc đấy, đồ ngốc ạ. - Anh đặt một phòng suite rồi. - Chúng ta hãy đi ăn trong khách sạn sang trọng của anh đã, rồi sẽ tính sau. - Liệu anh có quyền thử làm cho em say không đấy? - Em tin rằng anh đã luôn làm thế kể từ khi em gặp anh, Yvonne vừa nói vừa siết chặt tay ông trong bàn tay mình. * * * Mười bảy giờ ba mươi. Chiếc Austin Healey chạy nhanh trên con đường ngang. Vùng Sussex là một miền tuyệt đẹp. Antoine mỉm cười, từ xa, một đoàn tàu của hãng Eurostar bị dừng lại giữa cánh đồng. Những hành khách trên đó còn lâu mới có thể tới được bến đỗ, trong khi đó thì anh, chỉ trong khoảng hai giờ nữa đã ở London rồi... * * * Mười bảy giờ ba mươi hai. Kiểm soát viên thông báo rằng tàu sẽ chậm một giờ so với dự kiến. Mathias muốn gọi cho Danièle để báo trước cho bà biết. Chẳng có lý do gì để Antoine có thể về nhà trước anh, nhưng tốt hơn là cứ chuẩn bị một cái cớ thích hợp. Vùng nông thôn đẹp tuyệt vời, nhưng thật buồn cho anh, dọc theo tuyến đường sắt, điện thoại di động không bắt được một tí sóng nào hết. - Mình ghét bọn bò cái, anh vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. * * * Ngày đã kết thúc, Sophie dọn những cánh hoa rụng rải rác vào trong ngăn kéo được dùng cho việc này. Thứ đó cô luôn rắc vài nắm trong những bó hoa của mình. Kéo tấm lười che cửa hàng xuống, cô cởi bỏ áo choàng và ra khỏi nhà bằng lối cửa sau. Không khí mát lạnh, nhưng ánh sáng quá đẹp nên không thể về nhà lúc này. Enya mời cô chọn một bàn trong số những bàn còn trống, và có rất nhiều bàn. Trong phòng ăn nhà hàng, một người đàn ông có vẻ là nhà thám hiểm bị lạc ngồi ăn tối một mình. Cô đáp lại nụ cười của anh ta, lưỡng lự đôi chút rồi sau đó ra hiệu cho Enya rằng cô sẽ đến ngồi ăn bên cạnh chàng trai trẻ. Cô đã luôn luôn mơ được đến thăm Úc, nên sẽ có cả ngàn câu hỏi để đặt ra cho anh ta. * * * Hai mươi giờ, đoàn tàu rút cuộc cũng đến được ga Waterloo. Mathias vội vàng chạy trên sân ga và lao xuống cầu thang máy, xô đẩy tất cả những ai cản đường đi của anh. Anh là người đầu tiên đứng ở bến taxi, và hứa cho tài xế một khoản tiền boa thật hậu hĩnh nếu anh ta thả anh xuống South Kensington trong nửa giờ nữa. * * * Cái đồng hồ gắn trước mặt chỉ hai mươi giờ mười phút, Antoine lưỡng lự và rẽ vào Bute Street. Tấm lưới sắt cửa hàng hoa đương nhiên là đóng bởi vì cuối tuần này Sophie đi nghỉ. Cánh tay tì lên chiếc ghế trống bên cạnh, anh cho xe chạy giật lùi và trở lại đường Claireville Grove. Có một chỗ đậu đúng ngay trước cửa nhà. Anh đậu xe ở đó và lấy trong cốp ra hai vật nhỏ xíu mà ông xưởng trưởng đã làm cho anh: con chim gỗ cho Emily, và chiếc máy bay cho Louis. Mathias sẽ không thể trách anh đã quên mang chút quà nhỏ về cho bọn trẻ. Khi anh vào đến phòng khách, Louis chạy ào ra ôm chầm lấy anh. Emily chỉ hơi ngẩng đầu lên, cô bé đang vẽ nốt một bức tranh cùng với Bà (Tatie: từ chung thường được trẻ con dùng để chỉ những phụ nữ lớn tuổi không phải là người thân trong gia đình như cô, bác, bà...) Danièle. * * * Sophie đã dùng món khai vị của mình theo lối Sydney, cắt khúc con cá bơn lá mít theo kiểu Perth (một thành phố thuộc Australia, thủ phủ của bang Autralie-Occidental),và ngấu nghiến một món kem ca-ra-men như khi đến thăm Brisbane (thành phố cảng của Australia, là thủ phủ của bang Queen-Land, một trung tâm công nghiệp lớn). Quyết định rồi, một ngày nào đó cô sẽ đến Úc. Bob Walley hỡi ôi trong thời gian dài tới đây, sẽ không thể là người hướng dẫn cho cô được. Chuyến đi vòng quanh thế giới sẽ cuốn anh đi ngay ngày mai tới Mexico. Một trung tâm giải trí bên bờ biển đã hứa cho anh làm việc hướng dẫn viên thuyền buồm trong sáu tháng. Còn sau đó? Anh vẫn chưa biết, cuộc sống sẽ đưa đường chỉ lối. Anh mơ về đất nước Argentina, sau đó tùy theo khả năng kinh tế của mình, anh sẽ tới Brasil, tới Panama. Bờ biển phía Tây của Mỹ sẽ là chặng đường đầu tiên của chuyến du ngoạn năm tới của anh. Anh đã hẹn cùng với bạn bè vào mùa xuân năm sau sẽ truy đuổi những con sóng lớn. - Chính xác là nơi nào trên bờ biển miền Tây nước Mỹ? Sophie hỏi. - Nơi nào đó giữa San Diego và Los Angeles. - Anh có những điểm hạ cánh chính xác thật! Sophie vừa nói vừa cười thoải mái. Anh và các bạn anh làm thế nào để lại tìm thấy nhau được? - Người nọ truyền tai người kia, cuối cùng thì kiểu gì chúng tôi cũng luôn biết được nơi có thể tìm thấy nhau. Thế giới của những kẻ lướt sóng là một gia đình bé nhỏ. - Thế còn sau đó? - San Francisco, chặng đường bắt buộc phải băng qua dưới cầu Cổng Vàng với một cánh buồm, sau đó tôi sẽ kiếm một con tàu nhỏ nào đó muốn cho tôi quá giang và tôi sẽ phóng về những hòn đảo Hawaii. Bob Walley tính sẽ ở lại ít nhất là hai năm ở Thái Bình Dương, có quá nhiều những hòn đảo san hô vòng để khám phá. Vào lúc hỏi thanh toán tiền, Enya nhắc chàng trai lướt sóng chớ có quên bộ ván mà anh đã gửi lại chỗ cô. Nó đang được dựng cạnh tường, gần lối vào bếp. - Khách sạn không muốn giữ nó cho anh à? Sophie hỏi. - Tôi đã nói về một phòng với giá phải chăng..., Bob trả lời, vẻ bối rối. Để tiếp tục cuộc du hành của mình, anh phải quản lý ngân sách của mình thật chặt chẽ. Anh không thể chi cho một cái giường trong một đêm số tiền có thể cho phép anh sống gần một tháng ở Nam Mỹ. Nhưng Sophie không cần phải lo lắng làm gì. Thời tiết rất ôn hòa, những công viên của London thật tuyệt vời và anh rất thích được ngủ ngoài trời. Anh đã quen với chuyện ấy rồi. Sophie gọi cho họ hai ly cà phê. Một nhà thám hiểm Úc sẽ ra đi đến Mexico và sẽ chỉ trở về vào thế kỷ sau... Không lo lắng gì khi anh ta ngủ ngoài trời ư?... Vậy là chẳng hiểu gì về cô rồi! Bỗng nhiên cô cảm thấy mình cực kỳ có lỗi vì sáng nay cô đã chỉ dẫn tồi cho anh; đó dẫu sao cũng là một phần lỗi của cô, nếu anh chàng lướt sóng trẻ, đẹp trai này không thể tìm được nơi để ngủ với một giá phải chăng... Cái lúm đồng tiền dưới cằm anh ta kia mới duyên làm sao chứ!... Để xóa bỏ mặc cảm tội lỗi của mình và chỉ để xóa bỏ mặc cảm tội lỗi của mình mà thôi... Đúng là khùng thật vì cô thấy điêu đứng mỗi khi anh ta cười... Anh ấy có đôi bàn tay đẹp quá đi... Nếu như anh ấy có thể cười lên một lần nữa nhỉ, chỉ một lần tí tẹo thôi mà... Chỉ cần tìm được sự dũng cảm... Dẫu sao thì chuyện đó có lẽ cũng chẳng khó nói đến thế... - Anh chưa biết rõ vùng này, và đó cũng là đương nhiên, nhưng ở London trời có thể mưa bất cứ lúc nào... nhất là ban đêm... và khi trời đã mưa, thì mưa rất to... Sophie kín đáo tuồn tờ giấy thanh toán lên đầu gối mình, vo tròn lại và ném xuống gầm bàn. Cô ra hiệu cho Enya rằng ngày mai cô sẽ tạt qua thanh toán. * * * Muộn hơn một chút, Bob Walley nhường lối cho Sophie khi bước vào căn hộ của cô, John Glover cũng làm cùng một động tác với Yvonne trên ngưỡng cửa phòng suite mà ông đã đặt trước ở khách sạn Carlton (một trong những khách sạn sang trọng nhất thế giới, thường là nơi nghỉ của những ông bà hoàng trong những làn du lịch hay của những ngôi sao nổi tiếng),và khi Mathias tra chìa khóa nhà vào ổ khóa, thì chính Antoine là người mở cửa cho anh. Antoine vừa tiễn Danièle ra xe taxi... * * * Những hình ảnh trượt hết tốc độ về phía sau. Audrey ấn lên một nút của bàn dựng hình để ngừng chuỗi hình ảnh lại. Trên màn hình, cô nhận ra nhà máy điện cũ, cùng với bốn ống khói khổng lồ của nó. Trên sân trước, micro trong tay, cô mỉm cười; khuôn mặt cô hoàn toàn bị mờ, nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ, cô đang mỉm cười. Cô rời khỏi bàn làm việc và quyết định đã đến lúc đi xuống tìm cho mình một ly cà phê nóng ở quán cà phê. Đêm nay hẳng sẽ dài. * * * Đứng trước bồn rửa, Mathias đang lau bát đĩa. Bên cạnh anh, Antoine, tạp dề quấn xung quanh người và hai tay đeo găng cao su, đang ra sức đánh bóng một cái muôi bằng những cú bọt thấm rất mạnh. - Làm thế không bị xước gỗ ở cán à? Mathias hỏi. Antoine chẳng để ý đến anh. Cả buổi tối, anh đã không nói một câu nào. Sau khi ăn xong, Emily và Louis, linh cảm thấy có cơn bão đang lẩn khuất trong nhà, đã muốn ngồi hẳn ra xa để ôn lại bài học trong ngày, trước khi về, Danièle đã giao bài tập cho chúng làm. - Cậu đúng là nhà tâm lý cứng nhắc đấy! Mathias nói trong lúc đặt một cái đĩa lên giá. Antoine nhấn lên bàn đạp thùng rác và quẳng vào đó cái muôi, sau đó là miếng bọt thấm. Anh cúi xuống để lấy một miếng mới trong tủ hộc. - Đồng ý, tớ đã vi phạm quy định linh-thiêng-thần-thánh của cậu! Mathias nói tiếp trong lúc giơ hai tay lên trời. Tớ cần phải vắng mặt hai tiếng vào cuối ngày, chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ thôi và tớ tự cho phép mình cầu viện đến một người bạn của Yvonne để giữ bọn trẻ, vậy thảm kịch ở chỗ nào mới được chứ?... Hơn nữa, lũ trẻ rất quý bà ấy. - Một babysitter! Antoine đay nghiến. - Cậu đang rửa một cái cốc nhựa đấy (thường thường loại cốc này chỉ dùng một lần, sau đó là vứt đi ngay)! Mathias gào lên. Antoine tháo chiếc tạp dề ra, ném nó thành cục trên sàn nhà. - Tôi nhắc cho cậu nhớ rằng chúng ta đã nói... - Chúng ta đã nói rằng chúng sẽ vui vẻ thoải mái chứ không phải chúng ta sẽ cạnh tranh cái quầy hàng của Monsieur Propre (tên mác của một loại sản phẩm đồ dùng vệ sinh gia đình. Ý chỉ cái nhà bếp) ở Hội chợ Paris. - Cậu chẳng tôn trọng cái gì hết! Antoine trả lời. Chúng ta đã đặt ra ba quy định, chỉ có ba quy định cỏn con... - Bốn đấy! Mathias đốp lại ngay, tớ đã chưa bao giờ hút một điếu xì-gà nào trong nhà hết, nên cậu vui lòng vậy, được không hả? Ôi mà thôi cậu làm tớ mệt hết người, tớ cũng đi nằm đây. A, mà kỳ nghỉ hè chắc cũng sẽ vui lắm đây! - Chuyện này chẳng liên quan gì đến kỳ nghỉ hè cả. Mathias trèo lên cầu thang và dừng lại trên bậc cuối cùng. - Hãy nghe cho rõ đây Antoine, bắt đầu từ bây giờ, tớ sẽ thay đổi nội quy. Chúng ta sẽ hành động như một cặp bình thường; nếu cần thì chúng ta sẽ lại nhờ một babysitter, anh kết luận trong lúc bước vào phòng mình. Còn lại một mình đứng sau quầy, Antoine tháo găng tay ra và nhìn lũ trẻ đang ngồi xếp bằng trên nền nhà. Emily cầm một cái kéo, Louis chiếm cây cồn dán. Hết sức tỉ mỉ, chúng dán những bước ảnh đã được cắt ra và so các kiểu dán của chúng trong những cuốn vở. - Chính xác thì bọn con đang làm gì thế? Antoine hỏi. - Một bài thuyết trình về đời sống gia đình ạ! Emily và Louis vừa trả lời vừa giấu những đồ chúng đang làm đi. Antoine lưỡng lự giây lát. - Đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai phải dậy từ rạng sáng để đi Scotland. Thôi nào, tất cả lên giường. Emily và Louis không để phải yêu cầu nhiều, chúng dọn dẹp đồ đạc của mình ngay. Sau khi đã dém giường cho con trai, Antoine tắt đèn và đứng chờ vài giây trong bóng tối. - Bài thuyết trình của các con về đời sống gia đình... dẫu sao thì cũng đưa cho bố đọc trước khi nộp cô giáo nhé. Khi đi vào nhà tắm, anh chạm mặt Mathias, đã thay đồ pyjama và đang đánh răng. - Và, ngoài những chuyện đó ra, tớ cũng báo cho cậu biết chính tớ đã thanh toán tiền babysitter đấy! Anh nói thêm trong lúc đặt cốc lên kệ. Mathias chào Antoine và ra khỏi phòng tắm. Năm giây sau, Antoine cũng mở cửa để hét tướng trong hành lang: - Lần sau, cậu hãy trả tiền để theo học các cua tiếng Pháp thì hơn, bởi vì mấy câu sáng nay của cậu ngập những lỗi chính tả đấy! Nhưng Mathias đã vào đến phòng mình. * * * Những người khác cuối cùng đã đi khỏi. Enya đóng cửa và tắt đèn neon ở phía trước cửa hàng. Cô lau sàn nhà, an tâm rằng ghế đã được xếp thẳng hàng cùng bàn rồi quay về phía bếp. Cô kiểm tra lần cuối cùng xem tất cả đã đâu vào đấy chưa, và đi ngang qua quầy để lấy hết số tiền như Yvonne đã yêu cầu cô làm vậy. Kiểm tra lại các hóa đơn, cô để tiền boa riêng ra ngoài và số tiền thu được và cho tiền vào trong một phong bì. Cô sẽ cất nó xuống dưới tấm đệm để đưa lại cho Yvonne khi bà trở về. Cô muốn đẩy lại ngăn kéo quầy thu tiền, nhưng nó bị kẹt; cô thò tay vào và cảm thấy có gì đó vướng bên trong. Đó là một chiếc ví đã rất cũ, lớp da đã bị xầy. Bị tính tò mò thúc đẩy, Enya mở ra xem. Cô thấy trong đó có một lá thư đã úa vàng, và cô giở nó ra. Mồng 7 tháng Tám 1943 Con gái của bố, tình yêu dịu hiền của bố. Đây là lá thư cuối cùng bố viết cho con. Một giờ nữa, chúng sẽ xử bắn bố. Bố ra đi mà đầu ngẩn cao, tự hào vì đã không nói gì hết. Chớ có lo lắng gì về sự bất hạnh cùng cực mà chúng ta gặp phải này, bố sẽ chỉ chết có một lần thôi, nhưng những thằng đểu sắp bắn bố đây sẽ chết trong vô số lần mỗi khi lịch sử điểm mặt chỉ tên chúng. Còn bố sẽ để lại cho con thừa hưởng một cái tên mà con sẽ tự hào về nó. Bố đã muốn tới nước Anh, vậy mà bố sẽ đổ máu trong sân một nhà tù của nước Pháp, nhưng là vì con cũng như vì nó, tự do của cả hai đáng giá cuộc đời của bố. Bố đã chiến đấu cho một nhân loại tốt hơn và bố có một niềm tin tưởng lớn lao rằng con sẽ thực hiện những giấc mơ mà bố sẽ không theo đuổi được nữa. Cho dù con có làm gì đi nữa, thì cũng đừng bao giờ từ bỏ nhé, tự do của con người được trả với cái giá đó. Yvonne bé nhỏ của bố, bố nghĩ tới cái ngày bố đã dẫn con đi chơi, ngồi bánh xe khổng lồ ở Ternes (một khu phố nổi tiếng sầm uất của Paris). Con mới xinh làm sao trong cái váy hoa. Con chỉ tay trên các mái nhà của Paris. Bố còn nhớ điều ước của con đấy. Vì thế mà, trước khi bọn chúng bắt bố, bố đã giấu được cho con ít tiền tiết kiệm, trong hộp của một ngăn giữ đồ; nó sẽ giúp con đấy. Bây giờ bố biết rằng những giấc mơ là vô giá, nhưng dẫu sao điều đó có thể cũng giúp con một chút để thực hiện giấc mơ của con, ở nơi mà bố sẽ không còn nữa. Bố để chìa khóa trong cái ví này, mẹ con sẽ biết cách dẫn con đến nơi cần phải đến. Bố đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến, bố không sợ, nếu không phải là chỉ sợ cho con mà thôi. Con thấy đấy, bố nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ xà lim của bố và bố đã mỉm cười chỉ vì nghĩ đến con, con gái ạ. Dưới kia, trong sân, bị trói vào cọc, bố sẽ gọi tên con. Ngay cả khi bố chết, bố sẽ không bao giờ rời xa con. Trong thế giới vĩnh hằng của mình, con sẽ là lý do để bố đã tồn tại trên đời này. Hãy hoàn thiện mình con nhé, con là sự vinh quang và niềm tự hào của bố. Bố của con rất yêu thương con. Bối rối, Enya gập lá thư lại và để nó vào chỗ cũ dưới nếp gấp của ví. Cô đẩy ngăn kéo lại và tắt đèn trong phòng. Lúc đi lên lầu, cô thấy hình như đằng sau lưng cô, những bậc cầu thang kêu lắc rắc dưới bước chân của một người cha chưa bao giờ thực sự rời xa con gái mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]