Trong màn đêm tĩnh mịch se lạnh tại Tương Thành, trên con đường này không có nhiều người qua lại. Hai người chầm chậm đi sóng vai, lúc đầu cả hai chỉ im lặng. Ngay sau khi rẽ vào khúc quanh, trước mặt bèn xuất hiện một cái hồ. Đó là một công viên nhỏ, lúc này chỉ có vài người đi bộ, hoặc đạp xe.
Lục Duy Chân mở lời: “Anh thường đến đây sao?”
Trần Huyền Tùng: “Buổi sáng hay chạy qua đây.”
“Sáng nào cũng chạy?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu vòng vậy?”
“30.”
“…”
Cô lại hỏi tiếp: “Ngoài chạy bộ ra còn làm gì?”
Trần Huyền Tùng nhìn cô, đáp: “Hàng ngày đều huấn luyện đệ tử 2 tiếng buổi sáng, 2 tiếng buổi tối.”
Lục Duy Chân thầm nhăn mặt: siêng thiệt đó, đúng là cường độ địa ngục! Khác xa cô, cô thì ngày nào cũng ngủ đến khi chuông báo thức kêu réo ầm ĩ mới bò dậy. Cô không kìm được liếc nhìn cánh tay của anh, cảm thấy đường cong cơ bắp kia khác hẳn với vóc dáng đồ sộ như khỉ đột của Cao Sâm. Càng không giống với cơ bắp của những người đàn ông khác, từng tấc từng tấc cơ bắp trên người anh đều rắn rỏi gọn gàng.
Trần Huyền Tùng hỏi: “Cô thì sao?”
Lục Duy Chân không kịp phản ứng: “Hả?”
“Mỗi ngày ngoài đi làm ra cô làm những gì?”
“À…” Lục Duy Chân túm túm tóc: “Ăn uống chơi bời, tôi còn có thể làm gì chứ. Cái gì cũng làm không được.”
Anh lại cười.
Lục Duy Chân: “Anh cười cái gì?”
“Rất tốt.” Anh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh/3801450/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.