Cao Lâm căn bản không nghĩ tới điều này, tỏ vẻ không tán thành chút nào.
Lục Duy Chân lại ngập ngừng: “Cũng đúng nhỉ…”
Vì vậy ba người lại tiếp tục nghĩ những công việc khác. Chẳng qua Lục Duy Chân chỉ có 3 tháng kinh nghiệm làm việc, cũng không biết gì nhiều về những nghề khác. Mấy nghề mà Hứa Gia Lai có thể nghĩ đến không phải là múa cột thì làm ở hộp đêm: Bảo vệ hộp đêm, nữ nhân viên rót rượu; còn Cao Sâm thì đau đầu vắt óc cũng chỉ nghĩ ra mấy nghề như shipper, dỡ hàng ở bến tàu, tài xế, côn đồ…
Càng nghe ba người bọn họ nói chuyện Trần Huyền Tùng càng cảm thấy kỳ cục, anh khẽ nhíu mày.
Theo ý kiến của anh, Lục Duy Chân yếu đuối, hướng nội và thông minh như vậy chỉ thích hợp làm công việc văn phòng, nhã nhã nhặn nhặn, trắng trắng trẻo trẻo. Không cần dầm mưa dãi nắng, không cần nếm trải gian nan cực khổ. Đó mới là cuộc sống mà một người con gái như cô nên trải qua.
Anh cũng đã hiểu rõ, hai người bạn thân của Lục Duy Chân, một người thì cục súc không não, một người thì thành thật nhưng cũng không não nốt.
Trình độ học vấn và địa vị xã hội của bọn họ kém xa Lục Duy Chân, nhưng cô lại đi dép lê, ngồi ở đầu đường uống bia cùng bọn họ, cùng nhau nói bậy nói bạ. Đều nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tính cách của cô quả nhiên rất ngây thơ thân thiện.
Cuối cùng, sau khi ba người uống hết bảy, tám chai bia, Hứa Gia Lai liền kéo Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh/216428/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.