Dịch: Hoàng Hi Bình
nguồn: bachngocsach
***
Lục Duy Chân máy móc chụp lấy, cô vẫn còn ngơ ngác. Cô vừa nhìn thấy cái gì? Dịch chuyển tức thời? Hay là công pháp cổ quái của riêng người bắt yêu? Sao anh lại làm được điều đó?
À phải rồi, cô bỗng nhớ ra tối hôm nọ cô bị gã thằn lằn tấn công, Trần Huyền Tùng cũng đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô như vậy. Khi đó cô có nghe thấy tiếng mở cửa, hoặc là tiếng bước chân không? Không có. Không hề nghe thấy tiếng động nào cả. Lúc đó rõ ràng cửa chính đã đóng chặt. Sau đó cảnh sát tới cũng nói khoá cửa không hề bị phá, nhưng cô lại không chú ý đến chi tiết này.
Cho nên nhất định là anh có thể đi xuyên tường, dịch chuyển tức thời!
Trần Huyền Tùng nhìn cô gái trước mặt.
Cô vẫn còn ngồi trên ghế salon, hai tay chống lên ghế, váy áo khá nhăn nhúm, tóc tai bù xù, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, ánh mắt mờ mịt. Bị doạ sợ rồi sao?
Trần Huyền Tùng cảm thấy rất bực bội và giận dữ.
Anh hỏi: “Cô có sao không? Vừa rồi bên ngoài có hai nhân viên phục vụ nên tôi phải lánh đi một lát. Đã tới trễ, xin lỗi cô.”
Lục Duy Chân lắc đầu: “Không sao đâu, cảm ơn anh. Vừa rồi sao anh…”
Trần Huyền Tùng bỗng chìa tay ra với cô khiến cô hơi sửng sốt. Anh mặc bộ đồ đen, đứng dưới ánh đèn, dáng vẻ đường hoàng, chẳng qua trong ánh mắt vẫn còn đang tức giận. Lục Duy Chân chợt cảm thấy ai mà chọc giận anh thì nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh/1159323/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.