Lương Ngân cảm thấy chuyện Mộ Nghĩa bị sa thải thật không đơn giản, anh Vệ Nam cũng giấu cô khiến cô càng thêm lo lắng, vì vậy Lương Ngân nghĩ các biện pháp để liên lạc với Mộ Nghĩa, bởi vì Mộ Nghĩa đã tốt nghiệp được một năm, hơn nữa các cô đang trong thời gian thực tập nên muốn liên lạc với anh cũng không dễ dàng gì , may mắn là Tang Vũ không có đi thực tập nên luôn ở trường.
Lương Ngân đến phòng của Tang Vũ nhờ cô giúp mình tìm Mộ Nghĩa.
" Ngân Ngân, cậu tìm đàn anh có chuyện gì à? Hai người đã chia tay rồi , chuyện của anh ấy cứ để anh ấy tự làm tự chịu , cậu lo lắng làm gì chứ? " Tang Vũ cứ nói thẳng không nghĩ ngợi gì, nói cho Lương Ngân nghe quan điểm của cô.
" Nhưng mình muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào! Lúc đầu là Mộ Nghĩa anh ấy.... đổi những cái này, làm sao liền khinh địch mà mất đi như vậy?" Lương Ngân có một số chuyện không nói nên lời.
" Trách không được Cẩm Niên nói cậu trên phương diện tình cảm luôn do dự, cậu là Thánh Mẫu sao? Mộ Nghĩa muốn gì đều đã đạt được rồi, bây giờ mất đi là do anh ấy gieo gió gặt bão, cậu quản nhiều như vậy làm gì? Hay là cậu muốn xảy ra như chuyện lần đầu nữa?" Tang Vũ càng nói càng kích động , cũng không còn chừng mực.
Lời vừa nói ra hai người liền ngớ người.Tang Vũ liền ngậm miệng lại , sắc mặt xấu hổ , Lương Ngân nhìn Tang Vũ không chút thay đổi.
" Cái đó, Ngân Ngân.... thật xin lỗi, mình....... không phải mình cố ý đâu. Chỉ là mình... chỉ là mình nghĩ cho cậu thôi! " Tang Vũ cũi thấp đầu không dám nhìn Lương Ngân.
Vài giây sau Lương Ngân mới cất tiếng : " Tiểu Vũ, mình biết là cậu muốn tốt cho mình , mình không phải thánh mẫu, mình cũng không hận nhưng mình và Mộ Nghĩa đã từng yêu nhau , thật ra hận so với yêu lại đơn giản hơn rất nhiều, chẳng qua mình nghĩ tuy quan hệ của bọn mình bây giờ không hẳn là bạn bè nhưng nhớ lại lúc trước anh ấy cũng chiếu cố mình rất nhiều , mình không thể để anh ấy bị sa thải mà không rõ ràng được! Huống hồ chuyện này nhất định rất nghiêm trọng nếu không vì tại sao ngay cả anh Vệ Nam cũng giấu mình chứ?"
Tang Vũ nhìn Lương Ngân, cô bé ngày trước nay thật sự trưởng thành rồi, hơn nữa còn có thể kiên cường đối mặt với mọi chuyện!
" Được rồi, mình giúp cậu liên lạc thử các bạn học của anh Mộ Nghĩa! " Tang Vũ nghĩ chân tướng sự việc có thể giúp Lương Ngân an tâm phần nào , thôi thì giúp cô vậy.
Tang Vũ liên hệ với tất cả bạn học của Mộ Nghĩa mà cô biết nhưng bọn họ đều mất liên lạc với Mộ Nghĩa rồi, lúc này Lương Ngân bắt đầu lo lắng.
Trong lòng Mạc Nhiễm cũng khó chịu, cô gái kiêu ngạo này lại có thể chiến tranh lạnh với anh, được, em không liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với em, tính tình hai người đều rất bướng bỉnh.
Anh không chủ động, cô cũng không chủ động.
Đã một tuần trôi qua nhưng Lương Ngân vẫn không có tin tức gì của Mộ Nghĩa, đương nhiên Trình Mạc Nhiễm cũng không chủ động liên lạc với cô, trong lòng Lương Ngân vừa cảm thấy lo lắng sốt ruột, vừa cảm thấy giá lạnh.
Hôm nay tan việc về nhà, Đàm Cẩm Niên đã ngồi ở sôpha trong tiệm xem hồ sơ , Lương Ngân mệt mỏi ngã xuống ghế,
" Ngân Ngân, sao dạo này cậu về sớm vậy, hơn nữa ngày nào cũng mệt mỏi như thế?" Đàm Cẩm Niên ăn bánh kem quả mâm xôi , nhìn Lương Ngân đang nằm trên ghế.
" Ừ, thiệt mệt quá, đến giờ vẫn không liên lạc được với Mộ Nghĩa!" Giọng nói Lương Ngân không chút gợn sóng nhưng không giấu được bất đắc dĩ.
“Ừ, mình có nhờ bên Âu Dương giúp mình tìm, nhưng hình như cũng không có tin tức gì, còn cậu sao? Đừng bận tâm nữa, có phải vẫn còn chiến tranh lạnh với Trình Mạc Nhiễm không?” Đàm Cẩm Niên đặt tập tài liệu trong tay xuống, sau đó nằm nghỉ ngơi giống Lương Ngân.
“Cậu đúng là phù thủy, cái gì cũng biết hết!” Lương Ngân chế nhạo cô.
“Cái này còn phải bói sao, trên mặt cậu hiện rõ câu: Cãi nhau cùng bạn trai…, tâm tình rất khó chịu!” Cẩm Niên nói thật, trên mặt Lương Ngân hiện giờ hiện rõ sự mệt mỏi, còn có thất vọng, huống hồ mấy hôm nay ăn tối xong, cô luôn ngẩn người nhìn di động, những cái này ai mà không đoán được thì quá tệ rồi!
“Rõ như vậy sao?” Lương Ngân lấy tay sờ mặt mình, bĩu môi ai oán nhìn Cẩm Niên.
“Haizzz! Cậu đó, quá cố chấp rồi, anh Trình cũng vậy nữa, hai người không thông cảm với nhau thì sao có thể tiếp tục chứ? Tình cảm được duy trì dựa vào sự thông cảm và khoan dung với nhau, nếu hai người cứ như vậy cho dù có yêu nhau đến mấy cũng không thể ở cùng nhau được, mình chỉ nói thế thôi, còn cậu suy nghĩ kỹ đi!” Đàm Cẩm Niên đứng dậy, cầm đồ rồi trở về phòng.
Lương Ngân ngồi trên sô pha ngẫm lại câu nói lúc nãy của Cẩm Niên cảm thấy có lí, trong lòng cũng thầm tính toán.
Trình Mạc Nhiễm vừa từ Vệ thị trở về, anh và Vệ Nam đang thương lượng tìm một đối tác mới đầu tư cho dự án, vừa sửa lại mấy cái phương án nhưng vẫn chưa hợp lý, trong lòng có chút buồn bực, có tin truyền đến nói tập đoàn đối tác nước ngoài kia đang muốn rút vốn, hủy hợp đồng với bọn anh, chỉ cần xuất ra vốn vay vòng để trả tiền vi phạm hợp đồng cũng không đủ, làm nhiều dự án như vậy nhưng cũng không có kết quả, số tiền thâm hụt quá nhiều không chỉ khiến Mạc Nhiễm đóng cửa mà Vệ thị cũng khó mà gượng dậy nổi, bởi vì mảnh đất kia, anh và Vệ Nam đã chặt đứt tất cả đường lui, nếu như đúng như tin truyền đến thì thật là phiền đến anh và Vệ Nam rồi.
“Tổng giám đốc Trình, có cô Lương đang chờ ở văn phòng của ngài, cô ấy nói cô ấy là… bạn gái của ngài!” Thư ký có chút lo sợ nói, dù sao chưa có sự đồng ý của giám đốc Trình mà cô lại để cho cô ấy vào, lỡ như có sự việc gì xảy ra thì cô đảm đương không nổi, nhưng vị tiểu thư kia có số điện thoại riêng của giám đốc, hơn nữa cô ấy cũng có gọi cho giám đốc nhưng gọi không được mà thôi, hơn nữa cô ấy còn gọi điện thoại chào hỏi phó giám đốc Vệ Tiếc của Vệ thị nữa.
Trình Mạc Nhiễm ngẩn ra, không phải tiểu nha đầu này rất bướng bỉnh sao, sao lại có thể thừa nhận là bạn gái của mình? Tâm tình của anh bỗng chốc chuyển biến tốt lên, anh gật đầu với thư ký: “Ừ” rồi bước vào phòng làm việc. Để lại cô thư ký phía sau đang ngẩn người “À”, tổng giám đốc Trình thật sự là có bạn gái nha!
Lương Ngân ngồi trên sô pha lật mấy quyển tạp chí thương mại, trong tay vẫn còn cầm chén nước còn ấm nhấp miệng uống, trước giờ cô chưa từng ghé qua phòng làm việc của anh! Ở đây sắp xếp đơn giản chứ không xa hoa cầu kỳ như ở nhà anh, màu sắc đơn điệu rất giống với anh, luôn khiến cho người khác cảm giác sắp bùng nổ.
Trình Mạc Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa vào liền thấy Lương Ngân đang ngồi trên sô pha, một tay cầm chén nước, một tay lật tạp chí, không nhìn thấy trực diện gương mặt cô nhưng anh mơ hồ cảm thấy cô xoay mặt qua mỉm cười với anh.
“Khụ!” Trình Mạc Nhiễm nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng.
Lương Ngân hết hồn liền quay đầu, lập tức thấy anh đang dựa vào cửa dịu dàng nhìn cô.
Đột nhiên Lương Ngân cảm thấy trong lòng có chút lúng túng, đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt cô luôn nhớ nhung kia nhưng lại không nhún nhường, thật sự là không dễ dàng thuyết phục chính bản thân mình, nhìn anh, thuận tiện kiểm tra xem anh có phải đang kiểm điểm hay không, ừ, đây là một lý do không tồi.
“Anh trở về bao lâu rồi?” Lương Ngân hỏi anh.
“Kể từ lúc em lật xem trang phỏng vấn của quyển tạp chí kia.” Trình Mạc Nhiễm nói ra nội dung của tạp chí.
Lương Ngân nhất thời càng thêm lúng túng, cái người này, làm sao mà lại xảo quyệt như vậy, cô lật xem trang kia thật sự là rất lâu, cứ mãi lưu luyến nhìn hình của anh, ngón tay còn đang vuốt ve gương mặt anh trên tấm ảnh, lâu ngày không gặp, cô rất nhớ anh!
“Anh…” Lương Ngân nói không ra lời, cô đứng ở một chỗ thoạt nhìn như một đứa trẻ bị phạm lỗi.
Trình Mạc Nhiễm đi đến kéo cô lại, Lương Ngân sợ sệt cứ như vậy bị anh kéo vào lòng, còn chưa kịp nói gì Trình Mạc Nhiễm liền áp chế cô, trằn trọc hôn cô nhiều lần cho đến khi hai người hô hấp không được mới thôi.
Trình Mạc Nhiễm ôm cô ngồi trên đùi mình, anh ngồi trên ghế sô pha, mặt vùi vào cổ cô hút lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô.
“Nhớ em muốn chết rồi, thật đúng là tiểu quỷ biết giày vò người khác!” Trình Mạc Nhiễm gắt gao ôm lấy cô, hôn cô.
“… Em cũng… em cũng nhớ anh!” Lương Ngân choàng tay ôm cổ anh, dính chặt vào người anh.
“Nhớ ở đâu, ở đây, hay là ở đây?” Trình Mạc Nhiễm mỉm cười xấu xa, bắt đầu giở trò với cô.
“Anh… đừng, ở đây là…” Lương Ngân đột nhiên cảm thấy trước ngực nóng rực, tay của anh đã ở trước ngực cô.
“Muốn anh rồi, bảo bối!” Trình Mạc Nhiễm càng phát động tình, Lương Ngân cũng theo anh thở dốc.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Tổng giám đốc Trình, lát nữa ngài còn một cuộc họp, vẫn diễn ra như bình thường phải không ạ?” Lý Nhụy gõ cửa hỏi.
Trong văn phòng sắp diễn ra cảnh hạn chế của hai người, hai người đồng thời giật mình, sau đó Lương Ngân rời khỏi người anh, chỉnh lại quần áo, Trình Mạc Nhiễm thì mất hứng, nói với bên ngoài một câu: “Ừ.”
“Chúng ta tiếp tục!” Trình Mạc Nhiễm vươn tay giữ chặt Lương Ngân.
“Này, không phải anh còn cuộc họp sao!” Lương Ngân xấu hổ, nhớ anh bây giờ lại đổi thành dục vọng, lúc nãy thiếu chút nữa cô không nhịn được.
“Vậy… tối nay đến chỗ anh?” Trình Mạc Nhiễm nhíu mày.
“Hừ, sắc lang!” Lương Ngân tránh khỏi anh, chạy đến sô pha cách xa anh nhất, tiếp tục xem tạp chí, trong lòng là hạnh phúc và ngọt ngào, đây có tính là đã hòa thuận rồi không!
“Được rồi, bảo bối, cho anh ôm em một lát! Anh bảo đảm sẽ không đụng vào em!” Trình Mạc Nhiễm bước lại gần ôm cô vào lòng, như vậy có thể giảm những buồn bực và khói mù trong lòng anh suốt mấy ngày qua.
“Mấy hôm nay có phải rất mệt không anh?” Lương Ngân đau lòng, xoa xoa mang tang cho anh, Trình Mạc Nhiễm hừ nhẹ một tiếng.
“Em cũng biết đau lòng cho ông xã! Ngày đó chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị em mắng, hơn nữa lại không thèm để ý đến anh!” Trình Mạc Nhiễm như một đứa trẻ làm nũng với cô.
“Em sai rồi! Nhưng chúng ta chẳng phải đã nói rõ là anh không can thiệp vào công việc của em sao!” Giọng nói Lương Ngân nhỏ như đang than thở, cũng không để ý rằng anh có nghe được không.
Mạc Nhiễm chỉ nghe thấy câu nói nhận lỗi của cô, sau đó vô lại giỡn chọc cô: “Dù sao anh mặc kệ, tối nay anh muốn ăn em thật no!”
“Sắc lang!” Lương Ngân đánh nhẹ vào người anh, nhẹ nhàng ôn nhu, cũng giống như đang làm nũng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]