Trình Mạc Nhiễm ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Vệ Nam, hai chân thon dài gác lên trên chiếc bàn nhỏ, nhìn Vệ Nam im lặng suy nghĩ, một tay gõ lên thành ghế , một tiếng một tiếng nhìn nửa con mắt quan sát vẻ mặt vui vẻ.
"Xin hỏi tổng giám đốc Trình, công ty của ngài đóng cửa sao?" Vệ Nam trong lời nói không khỏi châm chọc hỏi.
"Ha ha, mình nói Vệ Nam cậu còn cố gắng bình thản sao? Tiểu nha đầu Lương Ngôn kia rõ ràng là trốn cậu, cả chỗ chị của cô ấy cũng không đến, cậu phải có chút hành động chứ, một mình ở nơi này buồn bực với đống công việc? Hiện tai Vệ Tiếc đã trở về, Vệ thị không có cậu mấy ngày đoán chừng cũng không đến nỗi phá sản mà đóng cửa. À, nếu tổng giám đốc Vệ không cảm kích mình sẽ đi ngay không ở đây làm phiền ngài mất nhã hứng làm việc." Trình Mạc nhiễm nhàn nhã bỏ chân xuống sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài.
"Mình sẽ đi tìm Lương Ngôn, yên tâm đi!" Vệ Nam nhìn Trình Mạc nhiễm sắp mở cửa ra ngoài liền nói những lời này, Trình Mạc Nhiễm khóe miệng cười rồi bước đi.
Gần đây Lương Ngân ít gặp được Lương Ngôn, đứa bé này bây giờ bắt đầu ham học, mỗi ngày sau giờ đi học chính còn lại là ở thư viện tự học, bảo là muốn được học bổng, nhưng mà trình độ này của cô có thể thấy được ở cô đang trốn tránh.
Lương Ngân tìm Lương Ngôn để nói chuyện về anh Vệ Nam vẫn thích cô, nhưng đứa bé này luôn cho rằng chính cô đã phá hỏng chuyện tốt của chị cô cùng anh Vệ Nam, để tâm vào chuyện vụn vặt. Mặc cho Lương Ngân khuyên như thế nào cũng không chịu đối mặt với tình cảm.
Lương Ngân cũng quyết định thuận theo tự nhiên, không trông nom nữa, mỗi nười đều có đường tình cảm của mình, suy cho cùng bản thân Lương Ngôn phải tự mình đi, không người nào có thể quyết định giúo cô.
Giữa tháng năm, quần áo mùa hè trong cửa tiệm càng ngày càng nhiều, trong tiệm áo quần và trang sức có thể nói là hàng hiệu thành phố B, nhưng hiện tại cung đã không đủ cầu, tình hình vô cùng khó khăn, bởi vì trước giờ mỗi loại trang phục chỉ có một cái, về sau mỗi loại không vượt qua ba cái, hiện tại có một số khách hàng yêu cầu mỗi loại phải có nhiều cái, Tiêu Nghệ cùng các bạn học đã có thể bận rộn, dĩ nhiên bốn chủ cửa hàng gần như cạn kiệt, mỗi ngày đều có đơn hàng, muốn xem thiết kế có thể nói hiện tại tương đối rãnh rỗi chính là Lương Ngân.
Tang Vũ đang tiến hành lên kế hoạch thi đỗ, đúng lúc năm ba đại học lịch học kín, Cẩm Niên vẫn đang giúp đỡ văn phòng luật của Âu Dương cùng việc học ở trong trường, bởi vì Tiêu Nghệ tháng 6 này phải đi nước ngoài, nên vội vàng làm hộ chiếu còn phải thiết kế thời trang cho E-ver, cho nên Lương Ngân ngoài việc đi học không có chuyện gì khác có thể làm, thật may cái cửa tiệm này là niềm vui của cô, nếu không cô cũng sẽ không chịu nổi.
Trình Mạc Nhiễm luôn cố gắng khuyên cô cùng mấy chị em, dời tiệm đến trung tâm thành phố, như vậy cũng ở gần anh một chút, không cần mỗi ngày chạy xe hơn nửa giờ mới có thể nhìn thấy cô, cũng không cần dựa vào siêu tần số điện thoại để giải nổi khổ tương tư.
Kể từ sau lần hai người thân thiết da thịt, tình cảm càng thêm ngọt ngào, Trình Mạc Nhiễm cũng không giống như trước kia âm tình bất định, tổng giám đốc đối với nhân viên cũng tốt hơn nhiều.
Lương Ngân mới vừa treo quần áo mới được đem tới, nằm ở trên ghế sô pha tự vân vê vai mình nghỉ ngơi, mặt trời ngoài cửa sổ chiếu đến vận mệnh mới mẻ độc đáo trong tiệm, sáng ngời ấm áp, cảm giác dễ chịu cũng không thấy nóng, Lương Ngân lười biếng nằm trên ghế sô pha không ngờ mí mắt bắt đầu cũng có chút híp lại, mí trên từ từ đóng lại.
Trình Mạc Nhiễm dừng xe, thấy cửa tiệm chưa mở, cũng biết tiểu nha đầu này nhất định ở trong tiệm, lúc này trời cũng gần buổi chiều, đoán chừng ba nha đầu kia cũng không có ở tiệm, anh đi tới cửa tiệm lau sáng cửa sổ nhìn vào bên trong xuyên qua kính thủy tinh, liền nhìn thấy cô gái nhỏ lười biếng nằm trên ghế sô pha, anh cho là cô đang nhắm mắt dưỡng thần nên nhẹ nhàng mở cửa đi vào, vừa đúng lúc Lương Ngân cảm thấy không thoải mái lật người , đầu và thân thể hơi vặn mặc trên người chính là chiếc áo len màu trắng ngắn tay rộng lùng thùng, động tác linh động cô quay người lại, cổ áo liền lớn hơn một chút có thể nhìn xuống thấy một mãnh xương vai rất lớn, Trình Mạc Nhiễm như thế mới biết cô gái nhỏ này ngủ thiếp đi rồi, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô huyết mạch phún ra.
Lương Ngân thật không ngủ được, chung quy cô cảm thấy lưỡng đạo nóng bỏng rực cháy, từ từ mở mắt liền nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm mắt nhìn xuống cô, cô vội vàng ngồi dậy theo bản năng sờ khóe miệng xem có chất lỏng linh tinh không.
Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ, liền muốn trêu chọc cô.
"Đừng lau, nước miếng của em cũng bị anh lau cho sạch sẽ rồi!" Trình Mạc Nhiễm ngồi ở bên cạnh cô lập tức ghế sô pha bị lõm xuống một mảng lớn.
Lương Ngân có chút ngại ngùng vẫn còn lấy tay vuốt hai bên mặt.
"Ở đây này!" Trình Mạc Nhiễm chỉ lên mặt Lương Ngân, sau đó thuận thế lại gần môi mỏng lạnh lẽo của anh liền đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, Trình Mạc Nhiễm càng sát lại gần, tay dùng sức nâng Lương Ngân lên ngồi trên đùi của anh, cô bị anh dùng một tay nhẹ nhàng nâng người lên, cánh tay còn lại nắm eo cô từ từ ôm chặt, ngực cô mềm mại kiên cố chống đỡ anh, Trình Mạc Nhiễm hôn môi cô mút lưỡi qua lại, u ám trong con người đã thấu để lộ ra sắc thái, bàn tay của anh bắt đầu từ từ vuốt ve eo của cô, do vạt áo của Lương Ngân rộng nên anh từ phía dưới tiến vào lướt trên da thịt trắng nõn của Lương Ngân, Lương Ngân bị hôn thở không nổi Trình Mạc Nhiễm còn lại là từ môi dưới bắt đầu hôn xuống phía dưới, trên tay trực tiếp cái đó nhô ra gò bó ở trên lưng Lương Ngân liền dùng một chút lực cởi ra.
Lương Ngân miệng thở hổn hển có như vậy trong chốc lát đã tỉnh táo lại, cô muốn đẩy Trình Mạc Nhiễm ra, nhưng mà làm thế nào để đẩy anh ra đây?
Chợt Lương Ngân ý thức được, đây là trong tiệm bất kỳ lúc nào cũng có thể có khách hàng đến, "Trình, Trình Mạc Nhiễm ở nơi này em không muốn, ừ ... Sẽ có người , có người đến...À." Trình Mạc Nhiễm chính xác không có lầm đã ngậm Sakura đào của Lương Ngân.Lập tức Lương Ngân lên tiếng rên rỉ phát ra âm thanh.
Bấm anh, cắn anh, tay chân cũng không thoát khỏi ,cô bị Trình Mạc Nhiễm dồn ở góc ghế sô pha không thể động đậy, cũng đành cuốn hút vào cùng anh.
Trình Mạc Nhiễm đã sớm vận sức chỉ chờ phát động thân tiến vào cô, Lương Ngân ngay lập tức có một loại muốn bất tỉnh cảm giác, theo anh tần số tăng nhanh, Lương Ngân không muốn rên rỉ cũng không do cô quyết định, Lương Ngân bây giờ cảm thấy xấu hổ vì tiếng kêu của mình, dứt khoát không nhịn được trực tiếp cắn lên vai Trình Mạc Nhiễm, Trình Mạc Nhiễm bị kích thích càng ra sức lưu luyến xâm nhập, hai người dây liều mình dây dưa cùng nhau leo lên dục vọng tột cùng.
Buổi tối lúc ăn cơm, không khí tương đối quỷ dị, Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm hai người ngồi cách nhau một cái bàn, còn đẩy ra một chút.
Tang Vũ cùng Văn Tiêu Nghệ cậu nhìn mình, mình nhìn cậu, cuối cùng nhìn Lương Ngân một chút, mặt Lương Ngân bỗng dưng đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, sau đó hai người lại nhìn Trình Mạc Nhiễm, người ta đang tao nhã ăn cơm, tác phong nhanh nhẹn, thì ra ăn cơm cũng có thể có tác phong nhanh nhẹn đó!
"Làm gì vậy?" Cẩm Niên có chút ngây ngô nhìn Tang Vũ cùng Văn Tiêu Nghệ. Cô sớm đã phát hiện ra Ngân Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm có cái gì đó không đúng rồi, nói là liếc mắt đưa tình thế nhưng vẻ mặt của Lương Ngân có gì đó không bình thường, cô cũng đoán được một chút chẳng qua là chưa chắc chắn, nhưng mà dù sao cũng là chuyện giữa hai người yêu nhau cô cũng không cần biết nhiều như vậy.
"Này, không có gì." Hai người Tang Vũ cùng Văn Tiêu Nghệ cùng nhau lắc đầu, hai người muốn nói ai là người sợ nhất? Các cô sẽ không do dự nói cho cậu biết, người kia chính là Đàm Cẩm Niên.
"Không có gì, ăn cơm nhanh đi." Sau đó Đàm Cẩm Niên nhìn thẳng vào mắt hai người.
Lương Ngân nhìn Trình Mạc Nhiễm ngồi đối diện mặt đỏ hồng không lên tiếng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong.
"Anh làm gì thế? Ăn một bữa cơm cũng như vậy....." Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm ở trong phòng của cô, Trình Mạc Nhiễm ngồi ở bên giường của cô còn Lương Ngân thì nằm lỳ ở trên giường nhìn anh.
"Như vậy cái gì?" Trình Mạc Nhiễm khóe miệng nhếch lên cười, còn bàn tay to của anh thì vuốt ve bàn tay mềm mại thon dài của Lương Ngân.
"Sắc- tình như vậy!" Lương Ngân bật thốt lên.
Trình Mạc Nhiễm nhìn cô giống như một con mèo hoang nhỏ, ngồi dậy nhảy lên nhào tới anh không khỏi cười một tiếng.
Lương Ngân nghĩ hôm nay mọi chuyện cũng phải liều chết, sau đó liền hướng về trong ngực anh nhào tới, trên ngực anh dáng vẻ xấu hổ không lên tiếng, Trình Mạc Nhiễm vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô trong lòng vừa nóng vừa ngứa ngáy, Lương Ngân cảm thấy phía dưới người của cô lại có đồ chỉa vào cô, tim đập mạnh cách áo sơ mi trên chấm đỏ nhỏ của anh cắn nhẹ một cái.
Trình Mạc Nhiễm lại bị đau hít không khí, sau đó vịnh vai hướng về môi cô dùng sức xuống hôn, sau đó chậm rãi lướt xuống cổ nói:" Bảo bối, xem ra anh còn không ăn em no sao? Thế nào, lại đói bụng?"
Trong gian phòng nhỏ này cảnh xuân kiều diễm, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]