Edit: Agehakun Tầm mắt của mọi người đều hướng về Lê Xán, hắn khẽ mím khóe môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thang Nhị Viên một cái, sau đó hơi trầm giọng nói: “Tôi đồng ý.” Thang Nhị Viên âm thầm xì một tiếng trong lòng, vì tường vi hồng, đúng là chuyện gì cũng tình nguyện xông pha. “Cảm ơn cậu, Lê Xán.” Lý Tâm Nhiên cảm kích nở nụ cười, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã kêu người mang Lê Xán đi thay quần áo. Lê Xán đồng ý đóng thế, nhân viên đều bận rộn, Thang Nhị Viên nằm ở trên giường thả lỏng lăn lộn hai vòng, diễn viên phối hợp đổi thành Lê Xán, anh thoải mái hẳn ra, dù sao cũng đã lăn giường hết cả rồi, diễn thêm một cảnh giường chiếu thì có sao đâu? Thang Tam Viên đi tới ngồi xổm bên giường, nhỏ giọng hỏi: “Viên Viên, chuyển thành đóng cảnh giường chiếu với Lê Xán rồi, anh có vui không?” Thang Nhị Viên hất cằm, đáp một cách dửng dưng: “Đóng phim mà thôi, vui hay không vui cái gì chứ.” Thang Tam Viên không vạch trần bộ dạng căng thẳng né tránh của anh khi đối mặt với Vương Nãi Thanh ban nãy, chỉ hỏi: “Ý của anh là đóng với ai cũng được?” Thang Nhị Viên mạnh miệng gật đầu, “Dĩ nhiên.” “Vậy em đi nói với Lý Tâm Nhiên, đổi lại thành Vương Nãi Thanh rồi diễn tiếp nha?” Thang Tam Viên cười nhạo hỏi xong, cố ý làm bộ muốn đứng dậy đi tìm Lý Tâm Nhiên. Thang Nhị Viên lập tức kéo cậu lại, cứ lầu bầu mãi không chịu buông tay, “Tiểu Tam, nghe lời.” “Anh mới là Tiểu Tam, cả nhà anh đều là Tiểu Tam!” Thang Tam Viên ghét nhất là người khác gọi mình như vậy. Thang Nhị Viên thản nhiên liếc mắt nhìn cậu. Thang Tam Viên: “…” Ok ok, nếu như cả nhà Thang Nhị Viên đều là Tiểu Tam, vậy cậu vẫn là Tiểu Tam. Thang Tam Viên không nói lại anh, quyết định bỏ qua chủ đề về Tiểu Tam này. Lê Xán thay quần áo xong lập tức quay trở lại, cơ bản thì lúc quay phim sẽ không quay tới chính diện, cho nên hắn cũng không trang điểm thêm gì, quần áo trên người thì đổi thành áo sơ mi đen giống như Vương Nãi Thanh. Nhưng cùng là một kiểu áo sơ mi đen, mặc lên người Vương Nãi Thanh lại thuần khiết tựa như sinh viên vừa mới ra trường, mà mặc ở trên người Lê Xán lại gợi cảm muốn chết, bờ môi mỏng, cặp mắt sâu hoắm, khí tràng lành lạnh toả ra quanh thân, các nhân viên công tác vừa nhìn thấy thì đều không nhịn được thống nhất thốt lên một câu “đẹp trai vãi”. Thang Nhị Viên nghe thấy tiếng cảm thán của nhân viên công tác, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt lóe lóe, đúng là đẹp trai thật, nếu như phối hợp thêm với hoa hồng đỏ thì còn đẹp trai hơn nữa, nhưng đáng tiếc, thẩm mỹ khác biệt thì sẽ không có tương lai. Lý Tâm Nhiên cầm kịch bản đưa cho Lê Xán, Lê Xán ngồi xuống nghiêm túc đọc một lượt, cũng may đoạn diễn này không có lời thoại, hắn chỉ cần biết sương sương nội dung cốt truyện là được, cho nên hắn mau chóng đứng lên, nói: “Được rồi.” Các nhân viên đều kích động siết chặt bàn tay, ông chủ đích thân ra trận đóng thế, lại còn là cảnh giường chiếu, đây là khung cảnh trăm năm khó gặp tới cỡ nào cơ chứ! Các nhân viên trong công ty nhận được tin tức thì đều rối rít chen vào trong, muốn chạy tới xem thử, Lý Tâm Nhiên vội vã kêu người đuổi bọn họ ra ngoài, vất vả lắm mới ổn định lại hiện trường. Chỉ có Vương Nãi Thanh bôi thuốc lên trán xong, xách ghế đẩu nhỏ chạy tới ngồi cạnh Lý Tâm Nhiên nhìn chằm chằm máy quay, muốn quan sát một chút để học tập. Lý Tâm Nhiên nhìn Lê Xán và Thang Nhị Viên một cách hài lòng, sau đó hô: “Chuẩn bị, action!” Lê Xán nối tiếp cảnh diễn trước đó của Vương Nãi Thanh, hắn ngồi ở bên giường, đầu tiên là nhìn chằm chằm Thang Nhị Viên hồi lâu, khung cảnh cứ như đang chững lại, sau đó ngón tay của hắn khẽ động, nhẹ nhàng giơ tay, cẩn thận chạm vào gương mặt đang say giấc nồng của Thang Nhị Viên, da thịt non mềm sượt qua ngón tay hắn, ánh mắt của hắn dần dần trở nên cực nóng, động tác càng ngày càng suồng sã đụng chạm vào da thịt trên mặt Thang Nhị Viên, thậm chí còn vươn ngón tay ma sát đôi môi đỏ thắm của anh một chút. Thang Nhị Viên bị đánh thức dưới động tác càng ngày càng thô bạo của hắn, đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt của anh chợt lóe lên sự sợ hãi, bày ra biểu cảm đề phòng. Động tác của Lê Xán đột nhiên cứng đờ, ngừng thở nhìn chằm chằm Thang Nhị Viên, trong ánh mắt là lửa nóng và khát vọng khó có thể che giấu. Cặp mắt của Thang Nhị Viên dần dần tỉnh táo, đợi tới khi anh thấy rõ người trước mặt là Lê Xán, anh bỗng dưng trầm tĩnh lại, đáy mắt đen kịt là ánh sáng dìu dịu, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay của Lê Xán giống như đang làm nũng, mặc hắn sàm sỡ. Cuối cùng Lê Xán không khống chế được, khó kìm lòng nổi hôn lên cặp môi mà hắn mong nhớ ngày đêm, cặp môi ấy quả nhiên mềm mại ngọt nước như trong tưởng tượng của hắn, hắn không kìm lòng được càng trở nên si mê hơn. Thang Nhị Viên và Lê Xán diễn theo nội dung kịch bản, diễn cực kỳ thuận lợi, Lý Tâm Nhiên hưng phấn nhìn chằm chằm hai người đang hôn khó rời khó bỏ trên màn hình, cái cảm xúc cuồng nhiệt khi chạm vào nhau mà cặp nhân vật chính khát vọng đã lâu kia được Lê Xán và Thang Nhị Viên lột tả vô cùng nhuần nhuyễn, cứ như bọn họ vẫn luôn khát vọng đối phương chạm vào mình vậy. “Cắt! Đoạn này qua, chuẩn bị quay tiếp phân đoạn phía sau.” Lý Tâm Nhiên sung sướng hô một tiếng, xem ra hôm nay có thể thuận lợi quay xong cảnh diễn này rồi, cậu ta không nhịn được nhìn về phía Thang Tam Viên, nở một nụ cười cảm kích, Thang Tam Viên nói quá chuẩn, Lê Xán với Thang Nhị Viên đúng là ăn nhịp cực kỳ. Vương Nãi Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, trong mắt đều là sự kính nể, thì ra cảnh giường chiếu phải diễn như thế này, rõ ràng bọn họ chỉ mới hôn nhau, vậy mà cậu ta đã cảm nhận được ánh mắt của bọn họ giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy, không khỏi than thở trong lòng, ông chủ không hổ là ông chủ, đúng là tinh thông đủ đường, ngay cả cảnh giường chiếu cũng diễn tốt như vậy, nguồn tri thức dồi dào như nước biển Đông, con đường học tập của cậu ta vẫn còn dài lắm, phải tiếp thêm sức mạnh mới được. Lê Xán buông Thang Nhị Viên ra, Thang Nhị Viên vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn này, rõ ràng là đã quên mất mình đang đóng phim từ lẩu từ lâu rồi, bám theo bờ môi của Lê Xán, khẽ hôn lên khóe môi hắn một cái. Lê Xán cúi đầu cười hai tiếng, giơ tay vuốt ve phần gáy của anh giống như đang trấn an, duỗi ngón tay cái ra lau vệt nước trên môi anh đi. Thang Tam Viên nhìn cái điệu bộ không coi ai ra gì của hai người bọn họ, cạn kiệt – hạn hán – sa mạc lời, hai người các anh nói mình không yêu đương thì cũng phải có người tin chứ! Cậu quay đầu nhìn về phía Lý Tâm Nhiên, muốn tìm một chút cảm giác đồng tình, nhưng đáng tiếc Lý Tâm Nhiên đang tập trung tinh thần xem lại đoạn diễn ban nãy, gương mặt đều là vẻ hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới hành động kẻ hôn người sờ giữa Lê Xán và Thang Nhị Viên. Cảnh tiếp theo mau chóng được bắt đầu, ánh đèn chiếu thẳng lên người Lê Xán và Thang Nhị Viên, Lê Xán đè lên Thang Nhị Viên hôn anh không ngừng, động tác của hắn cực kỳ kịch liệt và vội vàng, nhưng không hề cởi loạn quần áo trên người Thang Nhị Viên ra, trái lại còn hữu ý vô tình che kín mít phần da thịt bị lộ của Thang Nhị Viên. Lý Tâm Nhiên vốn định hô cắt kêu Thang Nhị Viên để lộ da thịt nhiều hơn một chút, nhưng do dự một lúc vẫn quyết định bỏ qua, không cắt ngang màn diễn của bọn họ, khả năng phối hợp giữa Lê Xán và Thang Nhị Viên cực kỳ tuyệt vời, không cởi đồ cũng đã đủ rung rinh kích thích rồi. Thang Nhị Viên ôm chặt cổ Lê Xán, mùi hương của Lê Xán bao quanh anh, thân thể của anh cảm nhận được tin tức tố quen thuộc trên người Lê Xán, tự động mềm nhũn ra, anh phát n*ng thở hắt ra một tiếng, âm cuối ngọt ngào cao vút, khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Lê Xán hôn thẳng một đường dọc theo cần cổ của Thang Nhị Viên, cho đến khi tới gần tai anh, Lê Xán hơi né ống kính, đánh yêu một cái lên cái mông của anh, dí sát vào tai anh vừa thở vừa kêu: “Không được rên.” Hắn không muốn người khác nghe thấy tiếng rên trên giường của Thang Nhị Viên, cũng may cảnh diễn này không thu âm trực tiếp, mà lúc hậu kỳ xử lý cũng sẽ cắt bỏ tạp âm, lồng thêm nhạc nền. Trong cặp mắt hoa đào của Thang Nhị Viên như đang phủ một tầng hơi nước, oan ức ừm một tiếng, ngón chân dưới chăn bị lộ ra hơi cuộn tròn lên, phát n*ng ma sát ráp trải giường hai lần, khẽ cắn môi, cố nén không rên nữa. Lê Xán dịu dàng hôn lên môi dưới của anh giống như đang khen thưởng. Lê Xán và Thang Nhị Viên vẫn phối hợp ăn ý với nhau ở trên giường giống như phân đoạn trước, động tác nước chảy mây trôi, thoạt nhìn thân mật khăng khít, nắm bắt tiết tấu rất tốt. Bộ phim này chỉ muốn quay một cảnh mang dụng ý nghệ thuật, không phải là tình dục, cho nên mặc dù cảnh giường chiếu quan trọng, nhưng số phân đoạn quay cũng không nhiều, quay xong rất nhanh. “Cắt!” Lý Tâm Nhiên kích động hô một tiếng, thành quả đạt được sau cảnh quay này còn tuyệt hơn trong tưởng tượng của cậu ta nhiều, hoàn toàn đạt tới hiệu quả mà cậu ta muốn. Vương Nãi Thanh đứng lên, cõi lòng đều là cảm xúc hăng hái muốn tiến bước, cậu ta ra quyết định, quay bộ phim này xong sẽ kêu người đại diện đăng kí cho mình mấy lớp học biểu diễn, phải học kỹ năng diễn xuất thật nghiêm túc mới được, ông chủ còn cố gắng như vậy, cậu ta có cái quyền gì mà lười biếng chứ! Lê Xán không hề biết là, một ngôi sao tương lai của công ty mình cứ vậy mà ra đời. Diễn xong một cảnh, trên trán của Thang Nhị Viên thấm ra mồ hôi, Lê Xán giơ tay xoa nhẹ một cái, Thang Nhị Viên bị tin tức tố của Lê Xán ảnh hưởng, cơ thể vẫn còn hơi mềm, Lê Xán xuống giường lấy một cốc trà sữa mang tới, đút cho anh uống hai ngụm. Thang Nhị Viên ngượng ngùng dựa vào bả vai của Lê Xán, hai gò má hồng hào, thính tai ửng đỏ, anh buồn phiền cắn ống hút, ban nãy rõ ràng chỉ là đóng phim, anh lại không nhịn được động tình, đều là do anh quá quen với thân thể của Lê Xán, vừa đụng tới Lê Xán cơ thể của anh đã phản ứng lại nhiệt tình một cách tự nhiên. Lê Xán vỗ nhẹ vào lưng anh, chờ anh uống hết trà sữa, có sức một chút mới kéo anh ra khỏi giường. Lý Tâm Nhiên nhìn cảnh quay trên màn hình một cách chăm chú, kích động liên tục khích lệ: “Các cậu diễn quá tuyệt luôn, cái cảm giác ấy, cái cảm giác ăn ý ấy… cứ như từng lên giường với nhau rất nhiều lần vậy, đúng là quá tuyệt vời!” Lý Tâm Nhiên lại như tìm được phép so sánh thích hợp, hưng phấn sáng bừng hai mắt ngẩng đầu nhìn bọn họ. Thang Nhị Viên: “…” Lê Xán: “…” Hắn chợt nhớ, hắn tới đây là để theo đuổi Lý Tâm Nhiên… Sao lại diễn cảnh giường chiếu ở trước mặt Lý Tâm Nhiên thế này? Thang Nhị Viên và Lê Xán cùng phản ứng lại, lúng túng liếc mắt nhìn nhau một cái, Thang Nhị Viên lặng lẽ vào đi phòng hóa trang để tẩy trang, Lê Xán trầm mặc tới phòng thay quần áo để thay đồ. Thang Nhị Viên tẩy trang dưới sự giúp đỡ của chuyên gia trang điểm, làn da của anh vốn đã trắng mịn, ban nãy cũng không bôi trét quá nhiều phấn lên mặt cho nên tẩy trang rất nhanh, anh thay quần áo xong đi ra, Lê Xán cũng đã sớm sửa soạn xong, ngồi trên băng ghế ở cách đó không xa. Thang Nhị Viên nhớ tới khung cảnh vừa rồi, thân thể không nhịn được nóng lên, vội vã dời ánh mắt đi. Anh vừa quay đầu qua thì lập tức đối mặt với ánh mắt hài hước và nụ cười của Thang Tam Viên, anh không khỏi căm giận nghĩ, đây quả thật là một lần tham ban cực kỳ thảm hại! Anh lên tiếng chào hỏi mọi người xong thì lập tức bước vội ra ngoài, Lý Tâm Nhiên muốn tiễn anh, bị anh từ chối tức khắc. Anh cúi đầu cả một đường, ngại ngùng không dám nhìn mặt các nhân viên công tác đến xem, chung quy thì anh cũng đâu phải diễn viên, ban nãy còn diễn cảnh giường chiếu, không khỏi có phần thẹn thùng. Lê Xán nhìn thấy anh đi ra ngoài cũng vội vàng đứng lên, trên mặt của anh còn vương chút ửng đỏ dư lại do màn động tình ban nãy, sao Lê Xán có thể yên tâm để một mình anh rời đi, nhỡ đâu gặp phải người xấu trên đường thì biết làm sao bây giờ? Lê Xán vội vã cầm áo khoác đuổi theo, còn chẳng nhớ nổi là phải qua chào hỏi Lý Tâm Nhiên một tiếng. Thang Tam Viên nhìn hai con người nối đuôi nhau vội vàng rời đi, lại liếc nhìn Lý Tâm Nhiên “lòng không tạp niệm” đang ngồi xem lại đoạn diễn say xưa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Làm gì có ai yêu vào mà không bị ngu đi chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]