Vết thương của Nhiễm Thanh Trang đa phần là ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thời gian dài, để da thịt từ từ lành lại.
Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất trên người anh là vết dao dài bốn năm phân ở phần bụng, bị Khổng Đàn dùng dao găm đâm phải trong lúc đánh nhau.
“Hắn ta quá tự phụ.” Nói đến trải nghiệm chấn động lòng người này, Nhiễm Thanh Trang có vẻ rất bình tĩnh: “Nếu hắn ta nổ súng ngay lập tức thì chưa chắc tôi đã sống được.”
Có lẽ Khổng Đàn cảm thấy kết liễu Nhiễm Thanh Trang bằng một phát súng thì không đủ để giải hận nên chọn dùng dao găm, chuẩn bị cắt yết hầu Nhiễm Thanh Trang. Ai ngờ được võ nghệ không tinh, ngược lại còn bị Nhiễm Thanh Trang đoạt mất dao găm. Qua một phen chém giết, tuy rằng Khổng Đàn không chết nhưng còn bị thương nặng hơn Nhiễm Thanh Trang, trước mắt đang được điều trị ở một bệnh viện khác, không nằm viện nửa năm thì không khỏi được.
Như vậy xem ra, hai chúng tôi có thể còn sống mà tương phùng, thật sự là kiểu may mắn như trúng vé số.
“Cậu thì sao? Có gặp phải nguy hiểm gì không?” Nhiễm Thanh Trang nằm trên giường, có chút mệt mỏi buồn ngủ.
Tôi giúp anh dém lại chăn, lắc đầu nói: “Không, trên người tôi có hình xăm của Sakamoto, bọn chúng không dám động vào tôi nên tôi vẫn luôn rất an toàn.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, ấn đường của anh mới chầm chậm giãn ra, giống như đã yên tâm, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164081/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.