Hắn ôm tôi thật chặt, đến mức cả người tôi dán sát vào người hắn, dường như cách lồng ngực vẫn cảm giác được nhịp tim ở bên kia.
Có lẽ là trong khoảng vài phút, chúng tôi cứ im lặng ôm nhau như thế, bên tai chỉ có tiếng nước chảy liên tục và tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tôi không dám giãy dụa, thậm chí còn không dám hít thở quá mạnh, sợ làm hoảng sợ con thú to lớn nhưng yếu ớt đang cởi trần, phải khó khăn lắm mới dỡ bỏ lớp phòng ngự trước mặt tôi này.
Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn nói hắn hãy rời khỏi nơi này, rời khỏi nhà họ Kim. Tôi há miệng rồi lại không biết nên dùng thân phận, lập trường gì để khuyên hắn. Một người bạn cùng phòng? Một người bạn học cũ có khúc mắc với hắn? Ngẫm lại mà cảm thấy buồn cười.
Với lại… Nếu như hắn thật sự có một thân phận khác mà thân phận đó còn đối lập với nhà họ Kim, vậy bây giờ tất cả lựa chọn của hắn đã không còn đơn giản là do hắn lựa chọn nữa rồi.
Dần dần, tay trên lưng tôi dời đi, hắn buông tôi ra. Cả hai chúng tôi đều lui về phía sau một chút.
Trong giây phút ánh mắt giao nhau, tôi để ý thấy đáy mắt của hắn đỏ ửng cùng với thứ gì đó ở sâu hơn trong đôi mắt ấy. Một thứ phức tạp và khó lường hơn nhưng lại tựa như ánh mặt trời, vỡ vụn ở dưới mặt hồ. Người ta khó mà nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng để thấy rõ một thứ dưới nước, tôi cũng khó mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164061/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.