Tôi nghĩ cái gì? Vừa rồi có thể là thời điểm mà não tôi trống rỗng nhất, Nhiễm Thanh Trang nói gì thì làm nấy, hoàn toàn không hề nghĩ đến bất kì chuyện gì. Nhiễm Thanh Trang hỏi câu này là có ý gì nhỉ? Tôi đã làm gì sai sao? Hay là hắn không hỏi suy nghĩ bây giờ của tôi, mà là sau khi nhìn thấy hình xăm sau lưng tôi thì cảm thấy vẫn không thể nào hiểu được nên mới cảm thán?
“Tôi…” Tôi hơi nghiêng mặt qua, liếc thấy Nhiễm Thanh Trang vẫn luôn duy trì tư thế cầm bình thuốc thì cũng không dám tùy tiện buông vạt áo ra: “… Xin lỗi.”
Dù là thế nào thì cứ xin lỗi trước là được. Trước kia chỉ cần mẹ nổi giận thì bất kể tôi có sai hay không, tôi đều sẽ không ngừng xin lỗi, không ngừng cầu xin tha thứ, như thế bà ấy sẽ mềm lòng, cũng sẽ không đánh tôi quá ác.
Nhưng dường như Nhiễm Thanh Trang cũng không chấp nhận kiểu hở chút là xin lỗi này của tôi.
Hắn yên lặng một lát rồi nói: “Cậu có phát hiện lúc nào cậu cũng đang nói “Tôi xin lỗi” không? Ba chữ này như đã trở thành lời răn của cậu vậy. Thật ra cậu biết hành động nào của mình làm cho người ta ghét đúng không? Ví dụ như tùy tiện chạm vào nhẫn của tôi, lại tự cho là đúng mà mua cái đắt hơn để đền tôi. Cậu cũng biết nhưng cậu không muốn thay đổi mà thà rằng sau đó lại nói “xin lỗi”, bởi vì “xin lỗi” dễ làm hơn việc tốn thời gian bỏ những thói quen tệ hại kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164050/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.