Tôi vẫn luôn tin rằng nhân quả luân hồi, cũng hằng tin báo ứng đến là đúng. Cái chết của ông Quý và căn bệnh của tôi chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Ông Quý phải chịu quả báo vì phản bội gia đình, không chung thủy trong hôn nhân, nên ông chết trong nhục nhã. Còn tôi… cũng vì phạm sai lầm mới nhận hình phạt thích đáng như thế này. Nên tôi không thấy mình bị oan, tôi không oán trời trách đất, tôi còn có cảm thấy nhẹ nhõm vì “cuối cùng nó cũng tới” là đằng khác.
Từ nhỏ, mẹ đã rất nghiêm khắc với tôi, tình trạng ấy càng nghiêm trọng hơn kể từ sau khi cha tôi qua đời và bà phải gồng gánh nuôi gia đình, bà nghiêm khắc với tôi hơn, cũng đặt nhiều kỳ vọng vào tôi hơn.
Tôi bắt đầu học đàn Cello từ năm lên bốn tuổi, đó là lúc cha tôi còn sống, điều kiện gia đình đủ dư dả để tôi được nuôi dưỡng tài năng nghệ thuật. Nhưng khi chỉ còn mình mẹ là trụ cột, thu nhập gia đình giảm mạnh, lẽ ra tôi không nên học loại nhạc cụ tốn kém này nữa, nhưng mẹ tôi nhất quyết không đồng ý.
Gia đình có người đàn ông thế nào, và sẽ ra sao nếu như không có. Mặc bà chưa bao giờ nhắc đến, nhưng tôi có thể hiểu được sự ngang bướng của bà. Bà muốn cho tất cả mọi người thấy rằng, dù vắng bóng đàn ông đi chăng nữa thì một mình Bạch Tú Anh bà cũng có thể nuôi nấng chúng tôi thành tài.
Mẹ đã rất vất vả, mẹ đơn thân không dễ dàng gì. Để bà bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ha-dang/1164023/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.