Tại 1 bìa khu rừng, người của Hưng Thịnh và hắn đã đến đông đủ. Hưng Thịnh ngồi trên 1 chiếc ghế nhỏ, phì phèo châm điếu thuốc cháy dở. Tiếng sói hú vào đêm trăng tròn khiến khung cảnh thêm tĩnh mịch, hoang sơ mà có chút ghê rợn. Hai người tài xế lái chở Ái Kỳ sắp tới chỗ hẹn rồi. Ả ngồi đằng sau, mừng quýnh cho bản thân vì được sự giúp đỡ vào phút chót. Ái Kỳ tủm tỉm cười, nét mặt giãn ra thỏa mãn, khác hẳn với dáng vẻ sợ sệt cụp đuôi ban đầu. Hai người vệ sĩ nhìn thấy biểu cảm sung sướng ấy qua gương chiếu hậu thì chỉ nhếch miệng lên, thương cho cái thân ngu dại của Ái Kỳ. Đến điểm hẹn, họ mở cốp ra lấy chiếc ca táp đó. Ái Kỳ mở cửa huênh hoang ra lệnh:
- Nhanh nhanh lên cái...
Người vệ sĩ đưa chiếc ca táp cho Ái Kỳ, nói:
- Đi khoảng 100 mét là sẽ thấy điểm hẹn. Chị...
Ả ngắt ngay lời:
- Biết rồi, con này là ai mà cần mấy người dạy
Đấy, cho đến lúc tàn cơ, lúc sa sút rồi nhưng ả vẫn cái thái độ vô đối ấy. Ái Kỳ xách chiếc ca táp đi, 1 tay đút vào túi áo, mặt nghênh nghênh lên, tiếng cao gót vẫn lộp cộp lộp cộp. Bóng ả đi khuất dần, người vệ sĩ bắt đầu nhấc máy lên, gọi:
- Alo, dạ xin chào các đồng chí, tôi có chút việc cần báo...
- Dạ vâng, các anh tới nhanh ạ...
Rồi tên vệ sĩ còn lại cười khẩy:
- Ha ha, xong việc rồi, xéo thôi...
Cả hai lên xe, phóng chiếc ô tô đen đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-cua-em/1816244/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.