Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau
Đoàn xe Triệu tập nhanh chóng về đến công ty. Dưới sảnh, bao nhiêu cánh phóng viên đã tụ tập lại, thấy xe của Triệu Lâm về, bọn họ chạy lao ra, xô đẩy nhau, từng chiếc mic dài cố vươn gần tới chỗ anh để truyền được giọng nói. Triệu Lâm ra xe trước, bị cánh phóng viên bao vây, những câu hỏi dồn dập nhưng anh vẫn cố lách sang bên phía Anh Nhã, mở cửa xe dìu cô ra. Cả hai bắt đầu quay ra trả lời 1 số xâu hỏi được. Người phóng viên nọ: - Thưa ông Triệu, cảm xúc của ông hiện tại là gì sau khi đã thắng vụ thầu lô đất vàng của Nhà nước Triệu Lâm nắm chặt tay Anh Nhã, dõng dạc trả lời: - Trong 1 cuộc thi, 1 trận đấu hay 1 thương vụ làm ăn, chỉ tồn tại hai người: chiến thắng và phế vật. Và dĩ nhiên, tôi là người chiến thắng trong khoảnh khắc này, tôi phải vui... Lại 1 câu hỏi khác: - Có tin đồn mật cho rằng công ty của ngài có gián điệp, nhưng mọi người vẫn ứng phó nhanh nhạy, kịp thời. Ngài nghĩ sao? Triệu Lâm nhíu mày, hếch môi cong lên, đùa giỡn trả lời: - Tôi nghĩ sao à? Đoán xem... Có người bắt đầu hỏi về chuyện đời sống riêng tư của Triệu Lâm: - Dạ thưa anh, có phải Thư kí riêng của anh- cô Anh Nhã đây, là người yêu hiện tại của anh ạ? Triệu lâm vui vẻ đáp lại: - Đúng vậy, không chỉ dừng lại ở mức tình yêu trai gái, chúng tôi cũng muốn có 1 đám cưới linh đình, để Triệu Lâm tôi có thể rước cô dâu của đời mình về... Anh Nhã được anh bao bọc trong vòng tay, nghe câu trả lời ấy thì vô cùng hạnh phúc, ánh mắt bẽn lẽn, ánh lên 1 sự thánh thiện và thiên thần trong cô. Cánh phóng viên bắt đầu dồn sang Anh Nhã, hỏi: - Phía sau ánh hào quang, sự thành công của người đàn ông là 1 chỗ dựa bên vững, hậu phương sắt son- 1 người phụ nữ. Rất nhiều người bày tỏ sự hâm mộ, kính trọng chị Nhã, được biết chị đã từng học Đại học Thành phố- trường Đại học tốt nhất nước ta, lọt top Thế giới, đến khi thi chị cũng được những số điểm cao. Chị là 1 người tài sắc vẹn toàn? Chị nghĩ sao ạ? Anh Nhã cười mỉm đôn hậu, ánh mắt trìu mến nhìn cánh phóng viên, cất giọng trả lời: - Mọi người đang nói quá về tôi rồi. Tôi không hoàn hảo đến mức ấy. Rất cảm ơn mọi người đã dành những lời tốt đẹp nhất cho tôi- Anh Nhã... Triệu Lâm vô cùng thích thú với câu trả lời này, anh nhìn cô 1 cách hạnh phúc, rồi quay ra nói lớn: - Cảm ơn tất cả các bạn phóng viên, nhà báo đã đến đây, dành sự quan tâm cho Triệu tập chúng tôi. Giờ chúng tôi xin phép, mọi câu hỏi hãy gửi về phía công ty, chúng tôi sẽ trả lời các bạn qua văn bản, gửi đến từng đài phỏng vấn một...Cảm ơn rất nhiều Nói rồi anh vừa đi vừa che chắn cho Anh Nhã, cố lách vào trong sảnh 1 cách khó khăn, cánh phóng viên quá đông, bọn họ vẫn tiếp tục vang vảng tiếng, dồn dập đặt câu hỏi. Bước vào sảnh, tất cả mọi người ở công ty ùa ra chúc mừng, ai cũng hớn hở, sung sướng. Ngay lập tức, giá cổ phiếu Triệu tập tăng mạnh, đứng đầu sàn chức khoán trên mọi mặt. Trog khi đó, ngay tin Hưng Phái thất bại, các trang báo lớn đăng tải hình ảnh hắn huênh hoang cùng những lời nói ngang ngược trước buổi thầu bị đăng hết lên khiến giá cổ phiếu Hưng Phái thấp thảm, giảm sốc còn âm phần trăm trên sàn, không dừng lại ở đó, những người từng đầu tư chứng khoán của Hưng Phái thì đang rút dần, sàn giao dịch công ty sập hẳn. Sẽ không đến mức này nếu Hưng Thịnh không có những lời lẽ tự tin thái quá, khinh thường đối thủ trước lúc thầu. Hắn trở về công ty trong sự ê chề, lên văn phòng, Hưng Thịnh điên giận, ném tất cả đồ đạc đi, đầu tóc rối bời, hét rú: - Ái Kỳ...Ái Kỳ...Ái Kỳ...Tao giết mày... Ở văn phòng Thư kí lúc này, chị Ly cùng mọi người vô cùng sung sướng, tất cả khui chai rượu đã chuẩn bị trước, reo hò nâng ly múa hát. Riêng Ái Kỳ vẫn lạc quẻ, ả ngồi thừ ra, lưng lạnh dần, nỗi lo âu hiện rõ trên mặt ả. Anh Nhã từ trên văn phòng Chủ tịch đi xuống, nói lớn: - Này, thiếu em đấy nhá... Rồi cô nhanh chóng hoà cuộc, nhấp cạn ly rượu cùng mọi người.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau