Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau
- Ư..ư..hơ Anh Nhã cất lên tiếng rên yêu kiều nhỏ dần. Có vẻ cô đã mệt thực sự rồi. Triệu Lâm đã hành cô từ nãy đến giờ, không biết đã mấy canh giờ. Thấy cô có vẻ lả đi, anh liền cởi chiếc còng tay cô với cửa sổ ra. Anh Nhã ngay lập tức ngã khụy xuống sàn, nhìn thê lương vô cùng. Triệu Lâm nhẹ nhàng bế cô dậy, đưa lên giường nằm. Cô vì đã ngất, mất đi ý thức nên nhắm nghiền mắt lại. Anh hôn lấy hai cổ tay đỏ tấy lên, hằn vết còng của cô 1 cách trìu mến. Di môi lên trán, Triệu Lâm đặt nhẹ nụ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, vuốt lấy mái tóc có chút bết, nói nhỏ: - Ngủ ngon, Nhã của anh Vậy là kết thúc cuộc hoan ái, cả hai nhanh chóng chìm đắm vào giấc ngủ, cũng 2 giờ sáng rồi. Sáng hôm sau, Triệu Lâm theo thói quen giờ làm việc, đều đặn là 6 giờ sáng đã dậy. Anh vươn vai nhẹ 1 chút rồi dành trọn sự quan tâm sang con mèo nhỏ đang say giấc bên cạnh. Anh Nhã cô vẫn đang say giấc nồng, toàn bộ phần lưng trắng ngần phía sau đẫm mồ hôi, tóc bết lại nhưng vẫn không kém phần quyến rũ. Nơi mi mắt của cô thỉnh thoảng lại giật lên. Bờ môi đỏ ửng vẫn hững hờ khiêu gọi. Anh ngắm nhìn cô 1 lúc rồi từ từ rời khỏi giường, lau dọn căn phòng đặc mùi hoan ái hôm qua, sau đó là vào phòng tắm. Một lúc sau đang còn ngủ, Anh Nhã bỗng nhăn mặt tỉnh dậy bởi âm thanh chói tai: - Chị Nhã của em, ô la la Không ai khác ngoài tiếng con bé giúp việc Mai Phách. Hôm qua nó về quê, sáng nay lên sớm rồi. Tiếng nó vọng từ ngoài hành lang và bây giờ là trước cửa phòng. Cô mơ hồ nói: - Cửa không khoá hay sao ấy Nghe vậy thôi là nó phi vào liền, từ từ khép cửa phòng lại rồi chạy lại giường, dìu cô ngồi dậy. Anh Nhã ngáp 1 ngơi dài ngái ngủ, nhìn sang bên giường đã không còn anh. Mai Phaćh nhanh miệng nói: - À anh Lâm sáng nay đi làm rồi. Anh dặn em đến giờ gọi chị dậy, có gì giúp chị Con bé nhanh mồm, láu cá hỏi tiếp: - Hoan ái đến mức rã rời thế sao chị? Cô đỏ bừng mặt, quay đi: - Ai bảo? Anh Lâm nhà mày trình còi, không hề hà gì với chị hết Mai Phách bụm miệng cười. Không hề hà mà cả người Anh Nhã tả tơi, loạn trên nước da trắng ngần là những vết hickey hôn tím đỏ bầm lên. Con bé cố ý trêu trọc: - Ừm vậy thôi, chị cố chuẩn bị nhanh nhanh rồi tự xuống nha Anh Nhã xanh mặt lại, hai chân cô bây giờ như tê liệt, không thể đi nổi 1 chút nữa chi là lê lết xuống dưới, cô hạ nước: - Khoan, chị...chị tã thật. Giúp đi Mai Phách phì cười rồi dìu cô vào phòng tắm, để cô vệ sinh trong đó còn mình ra ngoài dọn dẹp gọn lại. Xong xuôi lại ra đỡ Anh Nhã cô ra ngoài, mặc quần áo rồi xuống bếp ăn sáng. Xuống dưới đã thấy ả vô ý vô tứ ngồi gác chân lên chơi điện thoại. Hai ông bà Triệu lại đi chơi đâu từ sớm rồi. Thấy cô, ả như thấy cái gai dầm trong mắt. Mai Phách dìu cô ra bàn ăn, hai chân cũng đỡ tê dần. Ả bắt đầu châm chọc: - Sao? Hôm qua không chịu nổi sao? Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: - Không chịu nổi còn hơn ai đó...không có mà chịu nổi Mai Phách phì cười, con bé bê ra cho 1 bát ngũ cốc thêm 1 li sữa nóng. Vậy là quá đủ cho 1 buổi sáng dinh dưỡng. Cả hai nói chuyện vui vẻ, mặc xác ả cay cú với câu trả lời đanh thép của Ái Kỳ. Ả như không biết nói gì, cố gỡ gạc lại sự quê mùa của mình bằng 1 lời đe doạ: - Cứ đợi đấy, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu Nói rồi ả nhanh chóng rời đi. Mai Phách nói toáng lên cho ả nghe: - Không biết mèo nào cắn được mỉu nào, chỉ biết chị Nhã cắn được anh Lâm lêu lêu, haha Con bé vô tư cười phá lên. Anh Nhã chỉ nhếch môi, rồi quay ra bông đùa cùng con bé. Tối đến, tất cả mọi người trở về, lại quây quần vào bàn ăn. Ăn xong xuôi, cô giúp Mai Phách dọn dẹp, gọt hoa quả. Còn ả lại chỉ biết dùng cái miệng lẻo lắt của mình ra ngoài phòng khách nói chuyện ngọt sớt với bà Lam. Ông Triệu ngán ngẩm, nói kháy: - Hầy, người ta thùy mị, nết na, muốn có được lòng tin hay tình yêu thương thì cần hành động hơn là mấy câu nói phiếm vớ vẩn. Ái Kỳ có hơi chột dạ, ả liền dừng tạm câu chuyện mình đang nói lại, biết tem tém bản thân. Triệu Lâm đi ra ngồi bên ông Hải, bóp vai cho ông. Giọng của Anh Nhã bắt đầu lanh lảnh bên trong bếp: - Bắt đầu có món tráng miệng đây: dưa hấu nha Nói rồi cô bê đĩa dưa hầu ra, đặt lên bàn. Đang định quay đi thì ả chìa chân ra, nhằm cố ý ngáng cô. Anh Nhã nhanh ý, biết ả định làm gì nên cô quay người 1 vòng, tránh ra khỏi chân ả. Bà Lam thích thú, hỏi: - Con đang múa bale phải không Nhã? Cô tươi cười, đáp: - Dạ không, đây chỉ là 1 điệu múa quay người con vừa nghĩ ra thôi ạ Bà Lam thắc mắc: - Điệu này tên gì đây? Cô nhìn thẳng vào mặt ả, sắc giọng lại, nói: - Dạ thưa bác, đây là điệu Đời xô nhưng không ngã, mình ngã họ hả hê. Điệu này chuyên ứng dụng trong những lần có những người thừa chân, thích ngáng người khác ạ Cô nói thế thì ai ai cũng hiểu dụng ý là gì. Ái Kỳ lái chuyện: - Dưa hấu ăn ngọt ghê. Cô mua ở đâu vậy Nhã? Anh Nhã trêu ngươi, nói: - Ở đâu còn lâu mới nói Ông Hải bụm miệng cười. Bà Lam cũng chả biết nói gì với sự ngu xuẩn của Ái Kỳ nữa. Triệu Lâm thì thỏa mãn nhìn cô bồ bé nhỏ của mình đang xù lông 1 cách tinh tế. Ái Kỳ xấu hổ vô cùng, ả như đang bị khinh hẳn 1 lượt, cười trừ với mọi người rồi quay ra nhìn cô bằng con mắt sắc lẹm. Cô không vừa, đáp lại ả bằng 1 ánh mắt thách thức, 1 nụ cười khinh bỉ nhếch nhẹ bên khóe môi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau