Căn nhà nhỏ đen kịt, ánh đèn pin chỉ đủ rọi sáng một khoảng. Một nửa gương mặt người đàn ông chìm vào trong bóng tối, thân thể cường tráng đẹp trai hơi nghiêng ra ngoài, mái tóc dài che đi khuôn mày, bởi vì hơi ngửa đầu mà đường cong sống mũi vươn thẳng ra, không khỏi mang tới cảm giác gợi cảm, miệng ngậm đèn pin, hàm dưới căng thẳng, cánh tay và đường cong cơ thể phập phồng rắn rỏi. Tô Tần nhịn không được mà cúi xuống nhìn cánh tay mình, da cậu phơi nắng nhiều ngày có chút đen, càng giống như một cái que gẩy lửa.
Ngô Úy ngồi xổm xuống giúp cái nọ đỡ cái kia, hai người đàn ông trưởng thành thấp giọng nói chuyện, con hẻm lặng yên, thi thoảng nghe thấy tiếng người bên ngoài hét to. Có lẽ là chơi mạt chược thua tiền, không cam lòng mà bảo chơi lại.
“Còn hai ngày nữa, tôi sắp phải về đội rồi.” Ngô Úy nói.
Nghiêm Qua ừ một tiếng, muốn hút thuốc lá, lại nghĩ giờ không thể, chỉ đành phải chẹp miệng, “Khi nào rảnh thì lại tới gặp nhau, đầu năm nay nào còn cái gọi là khoảng cách.”
Ngô Úy gật đầu, trộm ngắm Tô Tần đang tựa bên tường. Đối phương hơi híp mắt, giống như đang muốn ngủ, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, lông mi dài run rẩy. Không biết tại sao, bộ dạng này của Tô Tần lại khiến Ngô Úy cảm thấy thoải mái, ôn nhu và ấm áp. Đại khái cảm giác nó như vậy, anh không biết dùng cách gì tốt hơn để diễn đạt.
Hai mươi phút sau, đường dây điện được Nghiêm Qua nối lại. Anh ném bộ phận bị cháy đi, bóng đèn sợi đốt nhấp nháy rồi bừng sáng.
Bên ngoài có tiếng người đứng lên, Nghiêm Qua cởi chiếc áo ba lỗ của mình, lấy áo lau mặt, sau đó vắt khô áo, đúng là ra nước thật.
“Mẹ kiếp..” Nghiêm Qua mắng một câu, sau đó cầm hộp dụng cụ đi ra. Ngô Úy đẩy đẩy Tô Tần, “Tô Tần? Dậy đi.”
“Ừm…” Tô Tần gần như đã ngủ, cảm thấy nghe hai người nhẹ giọng nói chuyện hết sức thoải mái.
“Được rồi sao?” Cậu giương mắt, thấy ánh đèn trong hẻm nhỏ đã được bật, đèn cầu thang cũng sáng lên.
Bụi trên cột đá và mạng nhện đều có thể trông thấy rõ ràng. Chủ thuê nhà xách cái ghế đi lên lầu, thấy đám Tô Tần thì nói, “Dì mua dưa hấu, lát mang tới cho Tô Tần.”
“Cảm ơn ạ!” Tô Tần nhanh chóng đồng ý. Sau đó tốp năm tốp ba người đi hóng mát đã trở về, có người cầm quạt lá cọ, còn dắt theo trẻ con.
“Anh!” Một giọng nói êm ái vang lên, Tô Tần quay đầu lại, chỉ thấy một cô bé con, thoạt trông rất quen mắt.
“Anh! Sao em không thấy anh nữa?” Cô bé buộc tóc hai bên, mặc áo hai dây quần soóc, một tay được một người lớn nắm, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Tô Tần nhớ ra, là cô bé tên Bảo Bảo ấy.
“Gần đây không có thời gian.” Tô Tần cười cười, vươn tay xoa tóc cô bé. Cái đầu bé bé nhỏ nhỏ khiến trong lòng cảm thấy mềm mại ấm áp.
Chẳng biết tiếng côn trùng từ đâu vang lên, trong bóng tối ca hát không ngừng. Vài người lớn vừa nói chuyện vừa đi lên lầu, Ngô Úy và Nghiêm Qua đi phía sau Tô Tần, Tô Tần nghe cô bé kia thao thao bất tuyệt, thanh âm trong trẻo mềm mại rất êm tai.
Người lớn nhà kia quay đầu hỏi: “Cậu mới dọn tới?”
“Vâng.” Tô Tần gật đầu, “Em là Tô Tần, làm bán thời gian ở nhà trẻ.”
“Ồ, ban ngày Bảo Bảo nhà chúng tôi tới đó.” Người kia thân thiện bắt chuyện, “Aiz, trong nhà không ai có thời gian chăm sóc, đúng là không khỏi lo lắng.”
“Em hiểu mà.” Tô Tần cười nói, “Em cũng có hai em trai, lúc nào không nhìn thấy cũng lo cho hai đứa.”
“Cậu có em trai sao?” Người kia gật đầu, “Hẳn rất biết cách chăm sóc trẻ con nhỉ, nhìn cậu cũng chưa lớn lắm, còn đi học không?”
“Còn đi học.” Tô Tần cũng không nhiều lời, chỉ nói sơ qua một chút. Người kia gật đầu, cúi đầu nói với cô bé: “Phải nghe lời anh ấy, nghe chưa?”
“Vâng.” Cô bé con gật đầu, sau đó đỏ mặt quay sang nhìn Tô Tần, nói: “Anh ơi, anh nhớ phải tới sớm nhé.”
“Ừ.” Tô Tần đồng ý, đúng lúc này thì lên tới lầu ba, cậu nói tạm biệt với hai người, người nhà kia tiếp tục lên tầng trên, từ cầu thang, còn có thể nghe thấy tiếng bé con lưu luyến không muốn xa.
Nghiêm Qua ở phía sau cười, “Không biết nha, bạn học Tô Tần sát gái như vậy cơ à.”
“Còn là trẻ con nữa chứ.” Ngô Úy cũng cười, lúc nhìn Tô Tần, con ngươi không rõ mang theo tâm tình gì, “Em còn có hai em trai?”
“Vâng.” Tô Tần tìm chìa khóa mở cánh cửa, sau đó bật công tắc đèn.
Đèn ong ong vài tiếng rồi sáng lên, ánh sáng trắng chiếu rọi phòng khách, cảm giác oi bức lan tới phía bên ngoài.
Nghiêm Qua lại lấy ghế chặn cửa như thường lệ, rồi anh đi tới chỗ cửa sổ mở cửa ra, để gió bay vào nhà.
“Còn chưa nấu cơm, hay là hôm nay ăn mì đi?”
Tô Tần cảm thấy không vấn đề gì, chỉ gật đầu nói được. Ngô Úy bỏ bia vào tủ lạnh, lúc ngẩng lên thì thấy Tô Tần cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tiếng nước róc rách chảy phối hợp cùng tiếng xì xèo trong phòng bếp, mang tới cảm giác của một căn nhà.
Tuy là thuê chung thôi, nhưng căn phòng dần dần toát lên vẻ ăn ý giữa hai người: Ngoài phòng khách có bao thuốc lá, cái gạt tàn, giày để ngoài cửa, trên cửa có treo một cái bảng đen viết thời gian hai người thay phiên nhau làm cơm, mấy quyển sách của Tô Tần ném bên cạnh sô pha, trên bệ tủ có một cái bể cá trống rỗng.
Ngô Úy ngồi xuống sô pha nhìn quanh phòng, tuy rằng đồ đạc ở đây đơn sơ, cũng không có mấy đồ đáng giá, nhưng lại mang tới cảm giác an lành.
Chỉ chốc lát sau Tô Tần đã đi ra, dấu dép ướt nhẹp in xuống sàn nhà xi măng. Cậu lấy khăn lau tóc, thay cái áo ba lỗ màu trắng và chiếc quần soóc rồi đi tới bên bàn ăn ngồi xuống.
Ngô Úy để ý tới chiếc áo ba lỗ đã ố vàng, phía dưới thắt lưng còn một vài cái lỗ nhỏ.
Tô Tần cúi đầu lau khô tóc, cần cổ dài nghiêng nghiêng, không còn làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời, mà da bị phơi nắng lộ rõ ranh giới cháy nắng và không.
Mắt cá chân và đầu ngón chân nho nhỏ vì nước nóng mà phiếm hồng, Tô Tần lau khô tóc xong thì nắm lấy khăn, cậu hơi cúi người, hai chân cách xa nhau ra, bàn chân đối với nhau, mang tới nhiệt huyết của thiếu niên.
Yết hầu Ngô Úy giật giật, đột nhiên anh muốn khiến Tô Tần nở nụ cười, bởi không hiểu sao anh lại nghĩ, nếu lúc này Tô Tần ngẩng đầu cười rộ lên, nhất định sẽ là một hình ảnh rất đẹp.
“Tô…” Lời còn chưa nói hết, Nghiêm Qua đã bưng bát từ phòng bếp đi ra.
“Ăn cơm!” Thanh âm thuần hậu phá vỡ tình cảnh trong phòng khách, Ngô Úy hoàn hồn lại, thấy Tô Tần ngẩng đầu lên, vươn tay ra nhận bát.
“Cho muối chưa?” Giọng nói trong trẻo nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Nghiêm Qua trợn mắt, “Anh đây nấu ngon đệ nhất thiên hạ, không lấy tiền là em đã được hời rồi!”
Tô Tần cong khóe môi, nhưng đường cung rất nhẹ, không tiếp tục nới sâu.
Ngô Úy đi tới ngồi, cầm đũa đảo đều mì.
Nhiệt khí phả vào mặt, đột nhiên anh cảm thấy uể oải không rõ ràng.
Ba người anh một lời tôi một lời, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, tiếng TV mở không mấy lớn, đoạn quảng cáo lấy bối cảnh là một màn mất trí nhớ nào đó. Đúng lúc này chủ nhà bên cạnh bê dưa hấu đến, Tô Tần đứng dậy đi tới lấy và nói cảm ơn, dì kia bảo không có gì, dù sao mua nhiều nên ăn không hết, thao thao một hồi mới rời đi. Tô Tần quay mặt lại, trong con ngươi đen láy ánh lên ý cười.
“Đợi lạnh rồi ăn sẽ rất ngon!”
Nghiêm Qua cười rộ lên, “Em thích dưa hấu?”
Tô Tần ừ một tiếng, trên mặt viết đầy vui vẻ, cẩn thận đặt dưa vào trong tủ, quay đầu thấy Ngô Úy thì ngạc nhiên, “Sĩ quan,.. hay là lưu lại lâu hơn một chút, lát nữa cùng nhau ăn.”
Ngô Úy thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, lắc đầu bảo: “Không cần, tôi cũng không thích ăn dưa hấu.”
“Vậy sao.” Tô Tần có chút ngạc nhiên, nhưng cậu lập tức nói: “Vậy không cần miễn cưỡng…”
Cuối cùng Ngô Úy không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Ăn xong Tô Tần đi rửa bát, Nghiêm Qua và Ngô Úy ngồi trong phòng vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm. Tô Tần rửa bát xong đi ra, ba người cùng nhau xem một bộ phim truyền hình. Trong màn hình là cảnh tiểu tam và vợ cả tranh cãi với nhau, Tô Tần diện vô biểu tình xem một lúc, sau đó ngáp một cái.
“Mấy cái phim bây giờ..” Nghiêm Qua nhíu mày, giống như đang tìm từ để nói, một lát sau anh bảo: “Còn không bằng xem mấy cái show truyền hình.”
Ngô Úy cười nói: “Mấy show kia cũng có vẻ là đã được sắp đặt, hẳn phải có người viết kịch bản chuyên môn ấy nhỉ.”
“Nhưng vẫn tốt hơn xem hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông mà chưa chắc tên kia đã tốt.” Nghiêm Qua xùy một tiếng, “Bên ngoài thiếu gì người, tranh làm cái quái gì? Cái thằng không chịu ly hôn bắt cá hai tay, giành rồi thì làm sao?”
Tựa như không hiểu nổi, Nghiêm Qua lắc đầu, dập tàn thuốc.
Ngô Úy chậm rãi nói: “Nếu không tranh đoạt, không phải có nghĩa là không yêu sao?”
“Hả?” Nghiêm Qua nhíu mi, “Suy luận đâu ra vậy? Phải tranh giành nhau mới có được người, như vậy mà cũng được coi là tình yêu hả?”
Tô Tần đột nhiên chen lời nói: “Vậy đứng một chỗ chờ thì tình yêu sẽ đến sao?”
Nghiêm Qua sửng sốt, đảo mắt qua nhìn cậu, Tô Tần cũng nghiêm túc nhìn màn hình tivi, giống như kia không phải lời phản bác gì đó, mà là cậu ấy thật sự nghi hoặc và không hiểu nổi.
Nghiêm Qua há miệng, còn chưa kịp nói gì, Ngô Úy đột nhiên đứng lên nói: “Tôi đi về.”
Lời đến bên miệng bị sửa lại, anh quay sang phía Ngô Úy ồ một tiếng.
“Tô Tần.” Ngô Úy đi ra ngoài thì bảo: “Tiễn tôi đi.”
Tô Tần đứng lên theo ra ngoài, Nghiêm Qua nhìn bóng hai người biến mất ở cửa, thần tình có chút phức tạp.
Quán nướng dưới lầu rất náo nhiệt, tiếng bia cụng vào nhau lách cách. Tiếng ồn ã của mọi người kết hợp thành bản hòa âm của cuộc sống, Tô Tần đột nhiên cảm thấy lòng mình tĩnh lặng vô cùng, giống như không gì có thể làm xao động được cảm xúc của cậu lúc này.
Cậu cùng Ngô Úy đi tới đầu hẻm, ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài hoàn toàn đối lập với con hẻm đen kịt nơi đây. Cũng giống như cậu và Thường Dịch vốn không phải hai người ở cùng một thế giới, người kia từng mang ánh sáng chiếu tới cuộc đời cậu, nhưng ánh sáng ấy không dừng lại mà tiếp tục tìm tới quỹ đạo thích hợp với mình nhất, còn cậu thuộc về con hẻm tối om này, nếu có phải đợi ai, thì chắc chắn cũng không phải cái người tên Thường Dịch kia.
“Thầy đi thong thả.” Cậu cất lời trong bóng tối, người kia không bước tiếp mà xoay người, đưa lưng về phía ánh sáng bên ngoài.
“Tô Tần.” Ngô Úy chậm rãi nói: “Tôi nghĩ có lẽ mình đã thích em rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]