Sau buổi sáng ngày hôm ấy, Tô Tần không gặp lại Nghiêm Qua. Cứ nghĩ hai người sẽ không phải dây dưa gì với nhau nữa, cậu còn định giấu kín chuyện ngày hôm ấy trong lòng, nhưng không ngờ vài chục tiếng đồng hồ sau, hai người không hẹn mà lại gặp, hơn nữa lại trong hoàn cảnh hỏng bét như vậy.
“Này.” Nghiêm Qua ngậm thuốc nhíu một bên lông mày, thoạt nhìn có chút buồn cười, “Nhiều người như vậy lại đi bắt nạt mỗi một người, có thấy xấu hổ không? Có tiền thì có quyền làm như vậy à? Có tiền chứ gì? Tiền có phải do mấy đứa kiếm ra không?”
Nghiêm Qua vừa nói, một người trong số đó cười vang, có người bảo: “Lại là mấy lời này, nói đi nói lại họ không thấy mệt sao.”
Cũng có người phụ họa, “Tiền của bố mẹ thì làm sao, tiền của bố mẹ thì không phải là tiền chắc? Ngu xuẩn.”
Tô Tần nghe vậy liền nhíu mày, vươn tay giữ lấy Nghiêm Qua đang muốn đánh người. Mọi người đưa mắt nhìn sang nam sinh gầy teo bên cạnh, vốn tưởng cậu ta định nói gì lợi hại, không ngờ Tô Tần lại thản nhiên nói: “So tiền để mà làm gì? Không bằng so điểm tổng kết đi.”
Mọi người: “..”
Trước khi xuất hiện một màn này, quay ngược thời gian trở về lúc chín giờ, trước cổng đại học Nam Thành.
Tô Tần đến hơi muộn, lúc cậu đến, Trương Dũng Nghĩa và Trần Miểu đã đứng ngoài cổng hàn huyên được nửa ngày.
“Ngại quá.” Tô Tần tiến về phía trước, “Bị kẹt xe.”
“Không sao đâu.” Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-nho/2422053/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.