Nhìn thấy quầng thâm mắt của anh đậm màu như vậy, khiến cô vô cùng xót lòng.
Bất giác, cô vươn tay ra sờ vào má anh.
Làn da anh đã sạm dần, cũng đã xuất hiện nhiều vết chân chim.
Hạ Dực thấy cô sờ má mình như vậy, anh ngạc nhiên nhưng cũng không gạt tay cô ra.
Bàn tay cô thật ấm áp và mềm mại.
Hương thơm nhè nhẹ trên người cô tỏa ra làm hút hồn anh.
Anh say đắm hương thơm ấy, hương thơm của một mùa thu ấm áp.
Bỗng anh nghiêng đầu, hôn vào lòng bàn tay cô.
Lúc này, Dương Nhược Hy mới nhận thức được hành động của bản thân.
Cô rụt tay về, nhưng vẫn bị Hạ Dực nắm lại.
Anh cầm tay cô, hít hà hương thơm quen thuộc ấy.
Anh quả thật là một gã tồi…một gã tồi khi dám phản bội người yêu mình để có tình cảm với một người khác.
Nhưng càng ngày anh càng thích cô, thích đến nỗi sẽ nhớ mà ăn không ngon, ngủ không yên.
Anh sẽ chia tay Lâm Tịnh Y để yêu cô chứ?
Chia tay cái mối tình đầu mà anh vẫn chờ đợi.
Anh đã từng mong chờ ngày mà anh gặp lại cô ấy đến nhường nào, tưởng tượng ra mọi viễn cảnh mà hai người sẽ làm với nhau.
Có ai mà ngờ rằng cái ngày hội ngộ ấy lại khiến cho anh càng trở nên chán ghét đến mức vậy?
Là do Dương Nhược Hy sao?
Phải!
Chính là do cô ấy.
Chính là do cái cô gái mà anh cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tinh-ca-mua-thu/2825364/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.