"Cũng may không có làm lỡ ngươi."
Dữu Khánh cười khổ than thở, nếu suy nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy lúc đó điều kiện của mình rất tốt.
Hắn cũng hi vọng mình có điều kiện tốt như vậy, thế nhưng đó đều là biểu hiện giả dối, chỉ cần đâm một phát liền sẽ phá vỡ, bị Ngự Sử đài và Ty Nam phủ bức làm viết thơ làm phú gì đó, còn phải tham gia cái gì sáu trăm năm quốc khánh, liền trực tiếp khiến hắn bị hù dọa bỏ chạy rồi.
Diệp Điểm Điểm mỉm cười.
Hai người đi ra nơi chứa hàng, mới đi qua cầu, liền bị mấy người ngăn chặn lại.
Trước mặt đi tới không phải ai khác, chính là Long Hành Vân và Thôi Du, mấy người cưỡng ép ngăn cản lối đi của hai người.
Dữu Khánh không tin bọn họ dám ở tại đây nháo sự, nhưng vẫn là nhíu trán, phát hiện tên gia hỏa này có phải là có bệnh hay không, tại sao vẫn còn thủ tại U Giác Phụ, có cừu oán cũng không cần khẩn cấp như vậy đi?
Diệp Điểm Điểm cũng nhìn ra không thích hợp, hỏi: "Người nào?"
Dữu Khánh: "Còn có thể là ai."
Diệp Điểm Điểm lập tức hiểu rồi, ánh mắt đánh giá đối phương.
Ánh mắt Long Hành Vân cũng chăm chú nhìn nàng, hơi hơi nhìn kĩ, rồi vui vẻ nói, "Nhìn cũng không tệ lắm, có thể để cho tên gia hỏa này tự mình cùng ngươi đi đến chỗ cất chưa xem hàng, xem ra là đến một khách hàng lớn, không biết muốn mua bao nhiêu đồ vật?"
Có thể tự mình chạy tới, không sai biệt lắm chính là bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600406/chuong-337.html