Chương trước
Chương sau

Cái quỷ gì? Sư huynh đệ ba người nhất tề nhìn về phía hắn ta, cho rằng mình nghe lầm rồi.
Dữu Khánh xác nhận một tiếng, "Mấy nghìn vạn?"
Tiểu sư thúc: "Ta còn có thể đi đường bộ hay sao? Chờ ta chạy về đến, lão Nhị lại đường dài mênh mông chạy tới, quả đào của ngươi có khả năng đã sớm rửa nát hết rồi, lần này tự nhiên là phải tốn tiền lên phi cầm bay đi, sau đó lão Nhị cũng lên phi cầm vòng tới đây, một chuyến tới một chuyến về có thể rẻ hay sao?"
Dữu Khánh bi phẫn nói: "Vậy cũng không đến mấy nghìn vạn a! Có mười vạn lượng cũng là đủ rồi."
Tiểu sư thúc mặt trầm xuống, "Mười vạn lượng? Trên tay ngươi nắm giữ hơn hai trăm triệu, cho ta mấy nghìn vạn thì thế nào? Cầm năm nghìn vạn(50 triệu) đưa ta!"
Dữu Khánh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía lão Thất và lão Cửu, hai người chột dạ nhìn sang một bên, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn về phía tiểu sư thúc, "Khắp thiên hạ cũng tìm không ra lộ phí đắt tiền như thế!"
Tiểu sư thúc đạm mạc nói: "Một trăm triệu!"
"..."
Dữu Khánh ngưng nghẹn không nói gì, càng nói còn càng đắt rồi, đánh giá nếu tiếp tục nói nữa, vị kia có thể đem toàn bộ tiền của hắn đều tịch thu.
Lão Thất cùng lão Cửu rịn mồ hôi, hơi cảm thấy xấu hổ.
Nói như thế nào chứ, tiền trong tay lão Thập Ngũ, bọn họ dù cho không thể cầm vào trong tay mình, ít nhiều cũng có thể có chút quyền chi phối, gặp đến lúc cần phải dùng tiền thì dù sao còn có thể để cho lão Thập Ngũ bỏ tiền.
Nếu như tiền rơi vào trong tay tiểu sư thúc, đó chính là một chuyện khác rồi, bọn họ ngay cả tư cách ồn ào cũng không có.
Bọn họ kỳ thực cũng muốn hỏi tiểu sư thúc một tiếng, tiền này ngươi là cầm đi dùng riêng, hay là lưu giữ dùng chung?
Nhưng mà, hai người cũng không dám mở lời nói như vậy, tiểu sư thúc có thể hỏi bọn họ như vậy, bọn họ lại không tiện hỏi tiểu sư thúc như thế.
Tiểu sư thúc không biết từ nơi nào lấy ra cái gương, soi soi quan sát hình ảnh mình trong gương, đợi một hồi không có người nói chuyện liền lại lần nữa mở miệng nói: "Nam mập mạp, đại khối Cửu, các ngươi có ý kiến hay không?"
"Ngô..." Lão Thất và lão Cửu ấp úng một hồi, cuối cùng vẫn là tại dưới ánh mắt muốn bóp chết bọn họ của Dữu Khánh lục tục toát ra ba chữ, "Không ý kiến."
"Ừm." Tiểu sư thúc thỏa mãn gật gật đầu, dời gương đi, ánh mắt nhìn chăm chú Dữu Khánh, "Đừng ngây ra đó, bọn họ không có ý kiến, chỉ còn lại ngươi rồi, nói đi, ngươi đưa hay là không đưa?"
"Ta..." Dữu Khánh nghiến nghiến răng, chân chính là thiếu một chút cắn vỡ răng, cuối cùng nghẹn thốt ra một chữ, "Đưa!"
Không cho không được a, tính tình vị này này như thế nào, đều quá rõ ràng rồi, vẫn là câu nói kia, dám không cho, vậy thì có khả năng toàn bộ tiền đều không thể bảo đảm.
Nhấc gương móc vào trước ngực, tiểu sư thúc vỗ bàn nói: "Tốt! Không hổ là Chưởng môn, ta không nói hai lời, tuyệt đối ủng hộ ngươi làm Chưởng môn, về sau ai dám phản đối ngươi, ta là người đầu tiên không đồng ý. Được rồi, đi lấy tiền tới đi."
Nghe được lời ấy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều có xung động mắt trợn trắng.
Dữu Khánh xoay người rời đi, không quên hung hăng trừng hai vị sư huynh một cái, người sau chột dạ và bối rối.
Trên người hắn không có nhiều tiền như vậy, còn phải đi tiền trang rút ra.
Sau khi nhìn theo hắn rời đi, Nam Trúc quay đầu lại nhịn không được buông tiếng thở dài, "Tiểu sư thúc, lão Thập Ngũ thèm tiền như mạng, thoáng cái không còn nhiều tiền như vậy, sợ là sẽ đối với hai chúng ta có ý kiến a."
Tiểu sư thúc xùy nói, "Cây lớn tất có cành khô, nhiều người tất có ngu ngốc, các ngươi lý hắn làm gì, phóng khoáng chút, không nên cùng hắn bình thường tính toán."
Sư huynh đệ hai người lập tức không nói nên lời, ngươi trái lại nói thoải mái, dù sao ngươi không cần phải đối diện.
Tâm tình có chút sung sướng, tiểu sư thúc không tán gẫu cùng bọn họ nữa, đứng lên, cất tiểu gương đồng đi, vẫy mở chiết phiến, phe phẩy cây quạt thả bộ bước ra thư phòng.
Khi dạo dạo bên ngoài thì trong lúc vô ý gặp Thiết Diệu Thanh đi ra ngoài đi lại, lúc này Thiết Diệu Thanh đã cất sa lạp đi, lộ ra hình dáng.
Song phương đều là dùng chân diện mục tương phùng.
Ánh mắt tiểu sư thúc dừng tại trên mặt Thiết Diệu Thanh, hơi hơi quan sát, mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Đối với sắc đẹp của Thiết Diệu Thanh, hắn ta không tính là bất ngờ, bởi vì trên đường đi tới đã nghe Trùng Nhi líu ríu nói qua rất nhiều lần, nói Thiết Diệu Thanh rất xinh đẹp vân..vân, thiếu một chút khiến cho lỗ tai hắn ta nghe đến mức thành chai. Bây giờ nhìn thấy, chỉ có thể nói là quả nhiên danh bất hư truyền.
Thiết Diệu Thanh thì có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong đám người Dữu Khánh vậy mà lại còn có mỹ nam tử tướng mạo tuấn dật lại phong độ ưu nhã như thế, tướng mạo của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì không cần phải nói rồi, tướng mạo Thám Hoa lang trái lại cũng được, nhưng thẩm mỹ lại khiến người không dám khen tặng, không biết lưu lại chút râu tơ đó làm gì.
Tướng mạo của Tiểu sư thúc đích xác có thể dùng từ mỹ nam tử đề hình dung, càng làm cho Thiết Diệu Thanh kinh ngạc chính là không có theo trong ánh mắt hắn ta nhìn thấy chút dục vòng nào đối với nàng, ánh mắt của một ít nam nhân nàng thật sự là quá quen thuộc rồi.
Người ta chào hỏi thì nàng cũng đành phải hơi khom người hoàn lễ, sau đó liền vội vã đi lướt tránh qua.
Nhìn theo giai nhân biến mất, tiểu sư thúc phe phẩy cây quạt nói: "Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân hiếm có, đây là lão bản nương mà hai người các ngươi yêu thích đi?"
Nam Trúc: "Thưởng thức, chính là thưởng thức."
Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu, "Thưởng thức mà thôi."
Tiểu sư thúc liếc hai người một cái, "Thưởng thức? Nhắc nhở các ngươi một câu, loại nữ nhân này, thứ mà nàng muốn, các ngươi có khả năng chẳng có cái gì, trên cơ bản là vô duyên với hai người các ngươi, không nên tự mình đa tình. Hai người các ngươi đều đã từng té ngã bởi nữ nhân, phải minh bạch, đồ vật tốt cầu không được, có cầu được tới cũng không thơm."
Sư huynh đệ hai người vâng vâng dạ dạ thể hiện đã hiểu, Nam Trúc cố ý chuyển hướng đề tài, "Tiểu sư thúc, lấy phong thái của ngươi, sợ là có không ít hồng nhan tri kỷ đi?"
Mục Ngạo Thiết vỗ mông ngựa: "Đó là tự nhiên."
"Hồng nhan tri kỷ? Có lẽ giống như các ngươi vậy ngược lại mới là phúc khí đi, về phần ta... Khi một nữ nhân tại trước mặt các ngươi mà không có bất cứ bí mật gì, nữ nhân dù có xinh đẹp tới đâu cũng sẽ khiến các ngươi cảm thấy chán ghét." Tiểu sư thúc lấy cây quạt che lỗ tai mình, xoay người quay về, phiền muộn than thở, "Các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không minh bạch."
Sư huynh đệ hai người quay mặt nhìn nhau, không biết vị này nói lời như lọt vào trong sương mù đó chính là có ý gì.
Không bao lâu sau, Dữu Khánh từ tiền trang trở về, hai người Nam, Mục chủ động tránh đi.
Bên trong thư phòng, một đống ngân phiếu mệnh giá lớn đặt ở trên bàn, Dữu Khánh không vui nói: "Tự ngươi đếm đi."
Tiểu sư thúc cầm lấy ngân phiếu suy nghĩ một chút, trực tiếp nhét vào trong áo, "Không cần, ta còn không tin được ngươi sao? Được rồi, ta trước tiên trở về đây." Dứt lời liền đi.
Nhưng mà đi không được hai bước thì dừng lại, cây quạt tại trước ngực Dữu Khánh gõ gõ, "Giữa sư huynh đệ với nhau, động thủ thì động thủ, đánh gãy xương sườn người ta thì có điểm quá mức nha."
Dữu Khánh không vui nói: "Từng tên đều đưa tay đòi tiền ta, còn mở miệng ra chính là một trăm triệu, ta làm gì có nhiều tiền như vậy mà cho?" Câu nói có hàm ý khác, có chỉ ý nói cây dâu mà mắng cây hòe.
Tiểu sư thúc đưa cây quạt trong tay tiếp tục đập vào trên lồng ngực hắn, "Ngươi là Chưởng môn, phải có lòng có dạ, ta ở sau lưng nghe người ta lảm nhảm quá nhiều rồi, trên đời này nào có người không hề có câu oán hận? Tướng quân có kiếm, không trảm con ruồi!"
Bộp! Cây quạt gõ mạnh lên lồng ngực hắn, "Trùng Nhi giao cho ngươi a, được rồi, đừng nhúc nhích, đừng tiễn."
Sải bước rời đi.
Dữu Khánh biết không tiễn là có ý gì, sợ quá mức dễ thấy, nhưng mà hắn vẫn là đi tới cửa thư phòng nhìn theo.
Tiểu sư thúc về bên trong phòng cầm lấy đấu bồng phủ lên người, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đi theo vào tới cũng bị hắn ta ngăn cản lại, "Đừng nhúc nhích, biệt tiễn."
Hai người cũng hiểu biết, đành phải chắp tay đưa tiễn.
"Trước lúc đi, có một chuyện ta còn là phải nhắc nhở các ngươi, ta hi vọng chính các ngươi có thể tự suy nghĩ, loại trừ những tình huống khác, trong Kiến Nguyên sơn cổ mộ và trong Tiểu Vân gian, rời khỏi lão Thập Ngũ, các ngươi có thể sống sót đi ra ngoài hay không? Miệng nhắm lại, không nên biện giải với ta, đặt ở trong lòng mình ngẫm nghĩ sờ lương tâm đi.
Các ngươi là sư huynh, tuổi các ngươi lớn hơn hắn không ít, các ngươi thắng cũng không tính thắng, các ngươi ăn thiệt thòi cũng là đáng đời các ngươi. Vẫn là câu nói kia, ta giao lão Thập Ngũ cho các ngươi, các ngươi phải toàn bộ đầu đuôi cầm hắn mang về. Còn có Trùng Nhi, chiếu cố tốt hắn. Được rồi, cứ như vậy đi, chờ lão Nhị tới nơi, các ngươi kiềm chế chút, đừng có nháo liên miên không dứt.
Ai, để cho các ngươi đều xuất sơn, cũng không biết là họa hay là phúc chứ, nhưng bỏ những tiên đào này không lợi dụng tới thì lại không thể nào nói nổi, dù sao cũng là cơ hội khó có được."
Tiểu sư thúc thở vắn than dài, lắc lắc đầu mà rời đi.
Bên này người mới vừa đi, Dữu Khánh liền lập tức tới cửa vào phòng ngăn chặn hai vị sư huynh, lạnh lùng hỏi: "Là ai nói cho hắn, nói trên tay ta có hơn hai trăm triệu?"
Nam Trúc tuyệt đối phủ nhận, "Ta không biết."
Mục Ngạo Thiết cũng lắc đầu, "Không biết."
Dữu Khánh hung dữ hỏi: "Dám làm không dám nhận sao?"
Nam Trúc: "Nếu ngươi cứ muốn vu hãm chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào. Tiểu sư thúc người kia ngươi còn không biết sao? Tám chín phần mười là đang dùng lời nói lừa ngươi, mà ngươi vậy mà lại còn ngốc ngếch bị lừa gạt, trách được người nào."
Rầm! Dữu Khánh một quyền nện tại trên cửa, không có chứng cứ, cũng không có biện pháp nào với hai người...
Sau nửa đêm, Trùng Nhi nằm ở trên giường mới yếu ớt tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy được một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, chính là Dữu Khánh, gã ta lập tức cất tiếng gọi to, "Công tử."
Dữu Khánh vui mừng, phát hiện tên này vậy mà lại còn không đổi giọng, liền nắm bắt mũi gã vắt vắt, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Mặt đầy tươi cười, cũng là chột dạ, dù sao khiến người ta thử độc mà nháo ra chuyện.
Trên gương mặt còn có chút trắng bệch của Trùng Nhi hiện lên nét đỏ ửng, cho dù thân thể còn có chút mềm nhũn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không sao rồi."
Ánh mắt chợt phát hiện chồng rương gỗ chứa tiên đào xếp dọc theo tường, lại nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngủ ở trên giường của Dữu Khánh, nhanh chóng giãy giụa ngồi dậy.
"Không sao liền tốt. Về sau tự mình chọn một gian phòng, chọn gian phòng trong viện này của ta hay gian phòng trong viện của lão Thất cùng lão Cửu, hay gian phòng khác đều được, chỉ cần không có người ở, tùy tiện ngươi chọn. Tuyển xong rồi thì chuyển chút tiên đào đặt ở trong gian phòng của ngươi, ngươi nắm chắc thời gian chuyên tâm tu luyện, nhưng mà phải nhớ kỹ, tiên đào chỉ có thể len lén ăn, không thể để cho người khác biết được, nếu không sẽ có đại phiền toái."
"Ngay cả với các nàng Thiết nương tử cũng không được sao?"
"Ngoại trừ đồng môn chúng ta ra, những người khác tạm thời một mực bảo mật."
"Ừ, biết rõ rồi."
Sau đó, khi đi ra gian phòng này, Trùng Nhi ngay cả đi dạo cũng không đi dạo, liền đứng ở trong viện này nhìn nhìn khắp nơi, sau đó liền chỉ một gian phòng khác trong viện, "Công tử, ta ở lại gian này có được không?"
"Được, đã nói là tùy tiện cho ngươi chọn lựa." Dữu Khánh vui tươi hớn hở đi tới, lại tiện tay lấy ra một đống ngân phiếu, đưa cho gã, "Giá hàng tại U Giác Phụ rất đắt, mười vạn lượng này là cho ngươi, thiếu thứ gì, muốn mua thêm thứ gì thì tự mình đi dạo, tự mình tìm mua."
Mười vạn lượng? Trùng Nhi tức thì có chút sợ hãi, vội xua tay chối từ: "Không cần, ta không cần tiêu nhiều tiền như vậy."
Dữu Khánh: "Thu đi thu đi, đều có phần, lão Thất và lão Cửu đều có, ta cũng mỗi người đưa cho bọn họ mười vạn lượng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ngươi không nhận ta liền không vui a."
Vừa nhét vừa đe dọa, cuối cùng khiến cho Trùng Nhi nhận lấy, về sau lại đưa tay khoác cổ Trùng Nhi, kề vai sát cánh ôm lấy gã, "Trùng Nhi, ta đối với ngươi có tốt hay không?"
Trùng Nhi cương cứng thân thể không dám động chút nào, liên tục gật đầu, "Công tử đối với Trùng Nhi đều luôn luôn rất tốt."
Dữu Khánh: "Còn là Trùng Nhi rõ lí lẽ, không giống chút người lang tâm cẩu phế. Ngươi có khả năng không biết, lão Thất và lão Cửu đối với ta có chút ý kiến..."
Trùng Nhi: "Ta biết rõ, sư phụ đã nói rồi, các ngươi tại trong quan thường đánh nhau trở mặt."
Dữu Khánh: "Vậy ngươi đứng ở bên nào?"
Trùng Nhi có chút do dự, không nghĩ tới vừa mới tới liền phải đối mặt với vấn đề chọn phe, điều này làm cho gã thật khó xử, nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt của Dữu Khánh, gã cắn cắn môi, ra sức gật đầu nói: "Trùng Nhi đứng phái bên công tử!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.