Trên biển, mặt trời lặn rồi mặt trời lại mọc, yến âu bay liệng bầu trời, cá bơi nhảy lướt theo sóng. Đội tàu do hơn trăm chiếc thuyền hợp thành, trùng trùng điệp điệp tiến lên tại trên sóng biếc biển rộng. Xa xa trên mặt biển xuất hiện đường chân trời, đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, Nam Trúc quay đầu lại gọi to, "Đến rồi, đến rồi." Bên trong khoang thuyền, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghe tiếng gọi, đi ra, phía trên cửa khoang có cành cây rũ xuống. Sư huynh đệ ba người đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, cuối cùng sau hơn hai tháng lênh đênh trên biển, rốt cuộc sắp chính thức lên bờ rồi. Đội tàu là đội tàu vận tải của Bích Hải Thuyền Hành, chi phí vận tải hai trăm triệu vẫn không được giảm miễn, là Dữu Khánh ghi nợ lại. Lúc ban đầu, Hữu Lăng La không đáp ứng, Thám Hoa lang ngươi thiếu nợ mấy trăm vạn cũng không có gì, cho dù là thiếu hai nghìn vạn, dựa vào danh tiếng của ngươi viết viết vẽ vẽ cũng dễ trả, nhưng nếu như thiếu hai trăm triệu, vậy thì không khỏi có chút quá mức rồi. Con số quá mức khổng lồ, lão cũng không làm chủ được việc này, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tổn thất hơn hai trăm triệu cũng không phải là trò đùa. Vì vậy Dữu Khánh kiến nghị dùng một bộ phận tiên đào và tiên đào thụ để thế chấp. Đối với cái trò này Hữu Lăng La cũng không quen thuộc, cũng không biết có được hay không, vì vậy hướng mặt trên xin chỉ thị một chút. Việc này khẳng định là phải chuyển tới hỏi Hướng Lan Huyên, những tiên đào và cây đào kia có xứng đáng với cái giá đó hay không, Hướng Lan Huyên khẳng định là rõ ràng nhất. Kết quả là, khi Hướng Lan Huyên nghe hỏi vậy thì lập tức phủ định, trực tiếp làm rõ, nói cho biết những trái tiên đào và cây đào kia đã bị tà khí xâm nhiễm, đã trồng hỏng rồi, căn bản dùng không được, hoàn toàn không đáng một xu, xuất ra đi lừa gạt một chút người nghe đến tiên gia động phủ mà muốn mở rộng ánh mắt thì còn có thể bán được chút tiền, thân là người biết tình hình làm sao có khả năng thu nó như là tiền, hơn nữa còn là để thế chấp cho một khoản tiền lên đến hai trăm triệu. Huống hồ bên này đã cầm lấy ba mươi cây đào cùng một trăm rương quả đào, mở rộng ánh mắt cũng tốt, làm thí nghiệm cũng được, đều đủ dùng rồi, cần nhiều đào nát như vậy trong tay đẩ làm gì? Chính bọn họ lại không tiện cầm đem ra bán. Nhưng mà Hướng Lan Huyên coi như cũng là cho chút tình cảm, cho phép Dữu Khánh thiếu nợ, cho phép thiếu hai trăm triệu! Nàng ta biết rõ phương án bán ra mà Dữu Khánh đã nói, chỉ cần có thể vận chuyển an toàn đến nơi, phỏng chừng bán ra hai trăm triệu vẫn là không có vấn đề. Nàng đã mở miệng, Hữu Lăng La lập tức yên tâm, trời sụp cũng đã có người chống đỡ, vì vậy mới cùng Dữu Khánh kí kết hợp đồng, cho phép Dữu Khánh trong vòng một năm thanh toán chi phí vận chuyển hai trăm triệu. Đương nhiên, cũng có kí điều khoản nghiêm phạt nếu quá hạn... Nhân viên vừa đi tiền trạm bờ biển mang đến một đám đồ vật khổng lồ, hai trăm bảy mươi con thổ vượn. Là một đám cự vượn thân cao đạt hai ba trượng, đôi mắt đen lúng liếng, bộ lông mềm mại màu vàng đất, thần tình thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn. Thuyền mới tới gần bên bờ, lập tức có thổ vượn xuống nước, động thủ đem thuyền đẩy tới sát bên bờ, có thể thấy chúng nó đã làm quen loại công việc này. Thành viên trên thuyền hỗ trợ dỡ hàng, đám thổ vượn bắt đầu dựa theo sự sắp xếp của nhân viên đi tiền trạm trước đó để tiếp nhận hàng hóa. Một con thổ vượn cõng một gốc cây đào, tựa như cõng một cây dù đang xòe ra. Tiên đào chứa thành rương thì mỗi con thổ vượn cõng hai mươi rương, còn có những thổ vượn nhàn rỗi, đó là dùng để dự phòng vạn nhất. Về phần nhân viên hộ vệ đi theo thì tùy tiện đều có thể leo lên ngồi trên thân một con thổ vượn nào đó. Rất nhanh, đội ngũ trên biển lại lần nữa chuyển thành đội ngũ trên đất liền, dọc theo con đường núi non gập gềnh không ngừng lên cao mà đi tới trước. Thổ vượn thân cao chân dài, một bước có thể bước ra khá xa, khi sải bước đi nhanh, leo lên trên cây đào nhờ bóng đổ che chắn ánh nắng, đám người Dữu Khánh có thể cảm giác được phong cảnh hai bên rất nhanh trôi về phía sau. Một chuyến đi này, lại là ngày đêm lần lượt chuyển đổi không ngừng, núi cao nước dài, địa thế dần dần cao, cũng dần dần hoang vu... ----- oOo ----- U Giác Phụ, ở bên ngoài nơi đã từng là Diệu Thanh Đường, Tôn Bình bồi hồi, khi thì dừng chân tại ngoài tường viện, đứng trước cái ám hiệu mà chính tay bà ta vẽ ra kia, buồn bã rất lâu. Mỗi ngày bà ta đều tới nơi này đứng nhìn, một mực chờ đợi trượng phu Chu Thượng Bưu trở về, hoặc nói là kỳ vọng trượng phu trở về. Ám hiệu ở trên tường, Chu Thượng Bưu có thể nhìn hiểu, chỉ cần trở về tới nơi, nhìn thấy ám hiệu này thì sẽ biết đi tìm bà ta ở đâu, nhưng mà từ khi rời đi đến nay, vẫn chưa có trở về. Vẫn như cũ đứng thất thần rất lâu rồi mới buồn bã ly khai, giống như cô hồn dã quỷ lang thang trên đường phố U Giác Phụ. Đi tới đi tới, chợt nghe được âm thanh huyên náo ồn ào, nhìn thấy không ít người dồn dập bước nhanh đi về một cái phương hướng. Nhìn theo phương hướng người trên đường đang đổ tới, xuyên qua cột sáng từ lỗ sáng trên mặt đất, chỉ thấy tại phía xa xa không ngừng có từng cái cây đang được hạ xuống. Bà ta cảm thấy kỳ quái, cũng lập tức bước nhanh chạy tới nhìn xem là chuyện gì xảy ra. Đi đến gần cửa sổ mái thì xung quanh đã bị người xem vây kín lối đi, bà ta chỉ là một nữ nhân, người cũng không cao, chỉ có thể là kiễng đầu ngón chân nhìn nhìn, vẫn là không đủ cao, cũng nhìn không rõ được cái gì, chỉ nhìn thấy từng thân cây còn đang được hạ xuống, đồng thời còn có không ít cái rương. "Tiên đào thụ, đó chính là tiên đào thụ sao?" "Không biết a, ta mới nghe người quản lý cửa sổ mái nói, báo cho biết hàng hóa là trái tiên đào và tiên đào thụ." "A, nghe một người trong đó nói những thứ này là của Thám Hoa lang thiên hạ đệ nhất tài tử kia, là người nào a?" "Ta cũng không nhận biết, trong số những người này hình như không có người nào có khí chất như là người học hành, có lẽ đồ vật tới còn người không có tới." "Thám Hoa lang đó thật là lợi hại a, nhấc bút liền có thể thi được Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, cầm kiếm liền có thể mở tiên gia động phủ." Bây giờ, chuyện Tiểu Vân gian được phát hiện thấy đã không phải là bí mật gì, nhất là việc Dữu Khánh cuốn vào trong đó không biết làm sao được truyền ra, cũng không có cách nào, thật sự là số người liên quan đến quá nhiều, chỉ với động tĩnh tạo ra do tam đại thế lực đuổi bắt lúc đầu thì đã không có khả năng giấu giếm được. Mà sau khi Tiểu Vân gian lại lần nữa mở ra, tin tức Dữu Khánh đem ra lượng lớn trái tiên đào và tiên đào thụ, chỉ trong thời gian một tháng đã truyền khắp Tu Hành giới. Lúc đó Dữu Khánh còn đang tại trên thuyền, đến nay còn chưa biết mình lại nổi danh rồi. Tai nghe âm thanh nghị luận hỗn độn, Tôn Bình chấn động cả thể xác và tinh thần, một cảm xúc phấn khích trong nháy mắt xông lên đầu, bà ta đương nhiên cũng đã nghe nói tới những lời đồn đãi kia, lúc này cưỡng ép tiến lên đẩy đoàn người ra, "Có việc, làm phiền nhường một chút, có việc, làm phiền nhường đường." Cuối cùng đi đến được phía trước, bà ta vừa đưa mắt nhìn liền thấy được người trẻ tuổi để râu ria với bím tóc đuôi ngựa ở trong đám người, còn nhìn thấy được kẻ mập mạp và to con kia, ba người đang chỉ huy nhân viên sắp xếp đống vật phẩm đang không ngừng được hạ xuống Lúc này bà ta định xông tới nhưng bị thủ vệ lối vào ngăn cản, "Có việc gì không?" Khu vực này là con đường vận chuyển từ cửa sổ mái, người có liên quan sự vụ, hoặc là người nắm giữ U Cư bài mới có thể từ nơi này ra vào. Hai dạng này, Tôn Bình hiện tại đều không có, bà ta vừa định nói ra mình cùng đám người Dữu Khánh ở bên trong là một nhóm, nhưng lại có chút thấp thỏm, không biết người ta còn có nhận thức hay không. Bà ta thế nhưng là đã từng nhìn thấy Dữu Khánh trở mặt, đã đồng ý đưa Hỏa Tất Xuất cho Diệu Thanh Đường bán, kết quả nói đổi ý liền đổi ý, vô tình để cho Diệu Thanh Đường tùy ý sụp đổ. Nghĩ đến điểm này, bà ta bỗng nhiên xoay người lại luồn trở lui, sau khi tách ra chui ra khỏi đám người, bà ta lập tức chạy vội rời khỏi đây. Bà ta một đường chạy về tới khách sạn đặt chân, chạy tới tiểu viện ở lại, ngay cả việc gõ cửa cũng quên, ào ào xông vào trong gian phòng của Thiết Diệu Thanh. Thiết Diệu Thanh đang khoanh chân đả tọa, nghe tiếng thì mở mắt ra, trông thấy là bà ta liền thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thu công lại, hỏi: "Bình nương, chuyện gì mà hoảng gốt vậy?" "Tiểu thư, mau đi cùng ta." Tôn Bình sốt ruột kéo nàng đứng dậy. "Đi đâu? Đi làm gì?" "A Sĩ Hành trở về rồi, ta tận mắt nhìn thấy hắn mang theo rất nhiều quả tiên đào và tiên đào thụ trở về." "A!" Thiết Diệu Thanh không thể nói là kinh hỉ hay là giật mình, nói chung nhanh chóng giãy giụa thoát khỏi đối phương lôi kéo. Tôn Bình trừng mắt hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp hắn sao?" Thiết Diệu Thanh lập tức bị lời bà ta nói làm cho đỏ mặt, "Bình nương, ngươi nói bậy cái gì vậy chứ, truyền ra sẽ làm cho người hiểu lầm." Nói đến điểm này còn vô ý thức sờ sờ đóa hoa trắng nhỏ cài ở tóc mai một bên, còn có một thân y phục màu đen, vào mọi lúc đang nhắc nhở ngoại nhân mình là một người thủ tang. "Ai, là ta lỡ lời." Tôn Bình tát tát vào miệng mình, rồi nghiêm chỉnh nói: "Tiểu thư, hắn nắm giữ trên tay thế nhưng là vật phẩm khan hiếm a, y theo quy củ của U Nhai, nếu là độc môn sinh ý thì tuyệt đối có tư cách đặt chân mở cửa hàng tại U Giác Phụ, U Nhai sẽ vì chúng ta sắp xếp công việc chuyển nhượng cửa hàng. Tiểu thư, cơ hội mở lại Diệu Thanh Đường đã tới rồi." "Việc này..." Thiết Diệu Thanh chần chừ, lại thấp thỏm, "Đồ vật mà người ta khổ cực có được, làm sao có khả năng cho chúng ta để mở cửa hàng." Tôn Bình tận tình khuyên bảo, "Tiểu thư, việc này không phải đã nói rõ rồi sao? Nếu hắn đã đem những thứ đó đưa tới U Giác Phụ, vậy thì khẳng định là tới bán ra, đưa cho ai bán chẳng phải cũng là bán a? Chỉ cần ngươi đứng ra, hắn khẳng định sẽ không cự tuyệt." Trong lòng thì nói thầm một câu, không phải có nói không mấy nam nhân có thể từ chối ngươi sao, dựa vào quan hệ giữa các ngươi, khẳng định sẽ giúp ngươi. Thiết Diệu Thanh lại bị nói cho gương mặt nóng lên, không biết có phải mình có ảo giác hay không, luôn cảm giác thấy trong lời Tôn Bình nói có điều ám chỉ, đồng thời trong đầu cũng hiện lên nội dung của bức chữ kia. "Ai nha, tiểu thư, nhóm hàng này vừa tới nơi, khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm nhóm hàng này, nếu đi muộn, để rơi vào trong tay người khác thì có hối hận cũng không kịp." "Chờ chút." Thiết Diệu Thanh cũng bị lời bà ta nói làm cho nôn nóng, nhưng mà vẫn là đi tới bên cạnh tường, lấy xuống một cái nón lụa cầm vào tay, khi đi qua bàn trang điểm thì lại nhịn không được lén nhìn hình ảnh mình trong gương. Sau khi rời phòng, nàng đeo nón lụa lên, vừa thả lụa che mặt xuống liền bị Tôn Bình lôi chạy nhanh đi... Khi toàn bộ đồ vật đã theo cửa sổ mái được đưa xuống và sắp xếp chỉnh tề rồi, cũng được kiểm kê toàn bộ không có sai lầm, người của Bích Hải Thuyền Hành liền cầm văn thư bàn giao hàng đưa ra. Đợi cho Dữu Khánh ký tên đồng ý xong, quá trình vận tải dài đến mấy tháng của Bích Hải Thuyền Hành xem như đã chính thức kết thúc xong xuôi, bọn họ chỉ phụ trách đưa đồ vật đến nơi này, những việc khác thì bọn họ không quản tới. Đồ vật đã đưa đến nơi, cuối cùng Dữu Khánh xem như đã triệt để yên tâm. Một đám người giải tán rời đi, hắn kêu gọi Mục Ngạo Thiết: "Lão Cửu, ngươi tại đó nhìn cái gì, chúng ta làm xong rồi thì trở về đi." Mục Ngạo Thiết gật đầu, Nam Trúc thì đồng thời rời đi theo. Khi đi tới xuất khẩu thì thấy bên ngoài cửa lấp kín một đám người đứng xem náo nhiệt, bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại không quen thuộc nơi đây, cho rằng vốn là như thế. Vừa chắp tay xin đám người nhường đường thì một người ở trước mặt đã thử hỏi: "Dám hỏi các hạ có phải là Thám Hoa lang A Sĩ Hành?" "Ách..." Dữu Khánh kinh ngạc, quay nhìn một đám người có ánh mắt nồng nhiệt, cảm giác không thích hợp, phản ứng tặc nhanh, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, "Ta cùng với tặc tử Thám Hoa kia có thù không đội trời chung, nếu như tái kiến hắn thì..." Dáng vẻ ánh mắt lạnh lẽo tàn bạo nhìn quanh. Keng! Nam Trúc chợt rút kiếm nửa đoạn, ngẩng đầu ưỡn bụng, cao giọng nói: "Tất giết hắn!" Một tốp nhân viên Bích Hải Thuyền Hành cùng đi quay mặt nhìn nhau, đều im tiếng không nói, nếu mối hàng đã không nguyện ý bộc lộ, bảo hộ chuyện tư ẩn của mối hàng cũng là hành vi cơ bản thường ngày của bọn họ. Keng, kiếm lại trở vào bao, Nam Trúc chắp tay xin nhường đường. Hai người tại trước ánh mắt chú mục của một đám người mà nhanh chóng rời đi. Mới vừa đi ra khỏi đám người, hai người liền đối mặt với hai nữ nhân, một người mỉm cười nhìn bọn họ chính là Tôn Bình, một thân ảnh yểu điệu đội nón lụa thoáng nhìn liền có thể liên tưởng ra là ai. Hai người đồng thời sửng sốt, ít nhiều đều có phần bất ngờ, không nghĩ tới hai nữ nhân này vậy mà vẫn còn tại U Giác Phụ, thật đúng là coi U Giác Phụ là nhà hay sao? Nam Trúc không nghĩ quá nhiều, hai mắt tỏa sáng. Tôn Bình thấy không ít ánh mắt nhìn đến, nhanh chóng nhường đường, cũng đưa tay ra hiệu xin theo ta. ----- bachngocsachcom ----- Tên cuốn 1 theo tên chương đầu, tên cuốn 2 theo tên chương 153.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]