Đêm đen kịt, cây đuốc cắm nơi mặt đất chiếu sáng xung quanh.
Sư huynh đệ ba người lại vây quanh một thân cây, phương pháp nhổ cây tận gốc đối với bọn họ mà nói thì cũng đơn giản.
Ba người nâng kiếm chém xung quanh trên mặt đất, chém ra một hình ngũ giác xung quanh gốc cây đào, chặt đứt những rễ cây đào trong lòng đất lan tràn ra xung quanh, sau đó lại vận công đẩy ngã cây đào, rầm rầm một tiếng liền đã nhổ tận gốc đẩy đổ ra đất rồi.
Dữu Khánh bình thường sẽ tại bên cạnh cái hố vừa bật gốc chém thêm mấy kiếm, để lấp lỗ.
Làm xong một cây, ba người lại tiếp tục đi làm một cây khác.
Vừa mới lại đẩy đổ một gốc cây thì đột nhiên truyền đến tiếng Từ Giác Ninh gọi to, "Dừng tay, mau dừng tay!"
Sư huynh đệ ba người quay đầu lại nhìn tới, chỉ thấy có ánh lửa của cây đuốc, mơ hồ có năm sáu người rất nhanh đi tới.
Dữu Khánh than thở một tiếng, "Phỏng chừng đào đến cây cuối rồi."
Rất nhanh, năm sáu người kia đã đến nơi, hai người Từ, Đường đều có mặt, còn có người của Thiên Lưu sơn và Đại Nghiệp ty.
Một gã nhân viên Đại Nghiệp ty thoáng nhìn cây đào đổ nằm ra đất, chỉ vào cảnh cáo: "Từ giờ trở đi, không cho phép tiếp tục đào."
Dữu Khánh lập tức gật đầu, "Được, đã biết rồi."
Lại có người cảnh cáo, "Nếu dám tái phạm, tự gánh lấy hậu quả!"
Sau một trận cảnh cáo, một trận uy hiếp, một đám người mới liên tục tán đi.
Hai người Từ, Đường trái lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600384/chuong-315.html