Thẳng đến nửa tháng sau, sư huynh đệ ba người mới được thả ra.
Từng người đi ra khỏi hầm ngầm được tạm thời đào ra, vừa gặp lại ánh sáng đều có phần không thích ứng.
Dữu Khánh và Nam Trúc vẫn là dáng vẻ trước lúc bị khống chế, mặc đoản khố, hai chân trần.
Lúc trước vẫn luôn là bị giam giữ riêng, không rõ ràng lắm tình huống của nhau, ba người đang định gặp mặt hỏi thăm nhau một chút, nào ngờ còn chưa kịp gặp mặt, Từ Giác Ninh liền đã đi tới, bắt chuyện với Dữu Khánh: "Tiền ty tiên sinh tìm ngươi."
Gã đưa tay chỉ xuống, Dữu Khánh thuận thế nhìn sang, chỉ thấy Mông Phá đứng một mình ở bên hồ, mặt hướng mặt hồ rỗng lớn.
Đối với việc này, Dữu Khánh ít nhiều có chút kinh ngạc, thử hỏi: "Gặp mình ta?"
Từ Giác Ninh hỏi ngược lại: "Ngươi còn muốn bao nhiêu người cùng theo ngươi hay sao?"
Dữu Khánh vội xua tay phủ nhận, ý của hắn không phải như vậy, lúc trước ba nhóm thế lực không quản một phương nào đều không để cho người khác gặp mặt riêng hắn, hiện tại xem ra, tựa hồ đã giải trừ sự hoài nghi đối với hắn, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ, lúc này bước nhanh đi đến.
Từ Giác Ninh nhìn theo, nhìn dáng vẻ hắn mặc đoản khố đi chân trần, không khỏi lắc đầu, xem như là phục gia hỏa này.
Cũng là cho đến qua việc lần này, gã và Đường Bố Lan hồi tưởng lại một lần mới phát hiện, vị Thám Hoa lang này bản lĩnh không lớn, lại là sự tình gì đều có, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600378/chuong-309.html