Vô số điểm điểm du quang lan tràn ra đang dần tắt, hình ảnh tắt dần giống như thủy triều thối lui có một loại vẻ đẹp kinh diễm quỷ dị.
Cây dây leo phát triển đầu tiên kia cũng giống như hao hết toàn bộ lực lượng, sụp đổ xuống thành bụi bặm.
Bùm!
Tiếp theo đó là một quang cầu khác nổ tung ra, lại lần nữa tung bay ra điểm điểm quang mang lơ lửng lan tràn trong không gian thông đạo, nhìn rất huyễn lệ.
Ánh sáng thánh khiết biến mất, ánh sáng thánh khiết lại tỏa ra.
Bùm!
Quang cầu thứ ba đã nổ tung rồi.
Đây là một màn sau cùng mà sư huynh đệ ba người nhìn thấy sau khi đã cấp tốc lùi xa.
Ba người không dám dừng lại, thật sự là số lượng tơ nhỏ màu đen bùng nổ ra quá lớn, lan tràn bay đến, sợ là khó lòng phòng bị.
Không biết có thể bay ra bao xa, tự nhiên là phải trốn xa một chút mới là thượng sách.
"Không đúng!" Dữu Khánh chợt dừng lại, cây đuốc trong tay lách tách vù vù vang lại lần nữa sáng ngời lên.
Hắn nâng cây đuốc bốc cháy chiếu sáng vách đá, đi ngược lại kiểm tra.
Hai vị sư huynh quay lại, Nam Trúc hỏi: "Sao rồi?"
Dữu Khánh quay đầu lại hỏi ngược lại bọn họ, "Cửa động này đâu rồi? Cái cửa động mà chúng ta tiến vào biến đi đâu rồi?"
Hai người Nam, Mục ngẩn ra, được nhắc nhở như thế mới ý thức được không đúng, vừa rồi một đường đi tới đây giống như không có nhìn thấy cửa động xuyên thủng đến thông đạo này.
Nam Trúc chần chừ hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600254/chuong-184.html