Một cái dãy núi vắt ngang cao vút, như là nét bút Tạo hóa càn khôn (sáng tạo thế giới),đem toàn bộ đại lục từ Nam đến Bắc chia ra làm hai, bước tiến chinh phục đại lục của mỗi nước Cẩm Quốc và Ân quốc đều dừng lại tại chân hai bên dãy núi này, bởi vì đụng phải nơi hiểm yếu mà không thể khuếch trương.
Nơi đây vừa là ranh giới giữa hai quốc, cũng là đường ranh giới của cả đại lục.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, sơn sơn thủy thủy, ba người sư huynh đệ Linh Lung quan từng chặng đường lại từng chặng đường, cuối cùng đến được vùng này, dừng lại tại dưới chân một tòa tuyết sơn ánh nắng tươi đẹp.
Một bên là dãy tuyết sơn liên miên chập trùng, một bên là một tòa vách núi cao chót vót.
Nước tuyết tan chảy tràn qua mặt nham thạch, phủ ra một lớp mỏng manh nông cạn đến mức ngay cả bàn chân cũng không thể ngập hết, lại bởi vì quanh năm suốt tháng cọ rửa, đem dưới chân vách núi cao vút kia ăn mòn ra vô số hang động, nhìn qua thấy sâu thẳm.
Tại tình cảnh như thế lại trông thấy không ngừng có người ném ra ván trượt, đạp lên ván trượt nhảy vào trong động quật sâu thẳm kia, theo hướng nước chảy đồng thời biến mất tại dưới mặt đất.
Ba sư huynh đệ đứng ở trên một tảng đá trong vùng nước chảy này thì nó có địa thế tương đối cao, theo thứ tự mập mạp, thon gầy, vạm vỡ mà đứng đó.
Kỳ thực Dữu Khánh cũng không phải gầy, thân thể rất tiêu chuẩn, chỉ là không so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600224/chuong-153.html