Cây gai trong lòng còn chưa được nhổ đi, nói cái gì mà trường sinh tốt hơn tiền, hắn tuyệt không đồng ý!
Tuổi còn trẻ như vầy, bình thường sẽ không đi nghĩ đến sự già cả, vẫn là nhìn trước mắt mới tương đối thực tế.
"..." Tiểu sư thúc không lời nào để chống đỡ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng: "Ai, sư huynh, ta xem ngươi trên trời linh thiêng cũng không có biện pháp nhắm mắt được rồi."
Dữu Khánh hiện tại chỉ là một lòng một dạ muốn kiếm khoản tiền lớn, không dông dài với y về những chuyện vô dụng kia, tâm tư lại quay trở về trên bức họa, nói ra: "Sống thì đồng tẩm, chết thì đồng huyệt. Sư thúc, ngươi nói Đồng huyệt chi địa này có phải là một tòa mộ phần hay không?"
Tiểu sư thúc hơi hơi gật đầu, "Có khả năng này."
Dữu Khánh: "Mộ của người nào a? Đồng huyệt chi địa của người nào a? Hiển nhiên là của người chế tác tàng bảo đồ, nếu là như vậy, chỉ cần làm rõ lai lịch của tấm tàng bảo đồ này liền có thể biết được chủ nhân vốn có của tàng bảo đồ là ai, mới có thể nghĩ biện pháp tìm được mộ của hắn. Bây giờ, bước đầu tiên là chúng ta phải nghĩ biện pháp biết rõ lai lịch của tàng bảo đồ. Ta vốn cho rằng A Sĩ Hành có khả năng biết rõ, kết quả người đã đi rồi." Vẻ mặt tiếc hận.
Tiểu sư thúc hơi nhíu mi, đại khái đã minh bạch đứa này vì sao lại đột nhiên lén lút gấp trở về, thì ra là vì tìm A Sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600221/chuong-150.html