Cái gì? Còn có tên như vậy sao?
Tướng thủ thành ngây ra, cho rằng mình nghe lầm, lại cho rằng đối phương đang mắng gã.
Cũng không biết người vô danh này muốn đi đến phương nào, nhìn theo...
Dữu Khánh không biết mình rời đi với tâm trạng như thế nào, dù sao là không hề quyến luyến, ngay cả đầu cũng không muốn quay lại, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn nhìn thêm.
Không đi ra bao xa, lại lần nữa đi vào trong vùng nước đục ngầu, đi lướt qua một đám nạn dân đang lảo đảo lung lay, tập tễnh như đã kiệt sức mà đi tới.
Ngoài cửa thành, một đám người đi tới, hắn một người rời đi.
Những nạn dân mới tới này không người nào để ý tới hắn, không chút nào để ý.
Hắn cũng không có vì những nạn dân này mà có bất cứ chút nào dừng lại, mình cũng không còn năng lực giúp đỡ việc gì.
Lúc trước từng có ý nghĩ vì nạn dân đi vào bên trong thành đại náo một trận, nhưng mà việc làm cứng với triều đình, khi hắn rời kinh thì từng làm cứng một lần, tình hình bị trắng trợn vây bắt vẫn còn ghi sâu vào ký ức, như còn mới mẻ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hắn cũng biết mình giúp không được.
Chân chính cứu tế liên quan đến rất nhiều phương diện, cứu chữa trong lúc gặp tai họa, tiêu tốn cho sinh tồn cơ bản, sau tai nạn nhì sinh tồn như thế nào, xây dựng, sữa chữa lại đường đi, đồng ruộng, nơi ở, còn có việc kiểm soát tình hình bệnh dịch, nhu cầu về tài lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600218/chuong-147.html