"Thượng Uyển phủ thành tại phụ cận?"
Đào Vĩnh Lập hỏi, đồng thời nhìn quanh bốn phía vùng ngập lụt này, có phần không phân biệt được đâu là đường.
Đã lấp no bụng, thanh niên tựa hồ cũng khôi phục lại một chút năng lực suy nghĩ bình thường, sau khi suy nghĩ một chút, chỉ vào khu vực nổi lên ở chân núi, "Đường tại phía dưới, đi thẳng một mạch theo hướng đó là có thể đến."
Đào Vĩnh Lập lại hỏi: "Phải đi bao lâu?"
Thanh niên: "Đường không dễ đi, phải đi khoảng hai canh giờ."
Đào Vĩnh Lập quan sát gã từ trên xuống dưới một cái, lại quay đầu nhìn nhìn nương tử của gã, kỳ quái, hỏi: "Ngươi đã có thể biết rõ chính xác đường đi, liền sẽ không bị lạc đường trong vùng ngập lụt này, lại biết được khoảng thời gian cụ thể để đi đến phủ thành, thoạt nhìn cũng không giống như là hương dân ngu muội chưa ra khỏi nhà quá xa, đường đi chỉ hai canh giờ, ngươi cũng lười đi đến hay sao?"
Thanh niên báo cho biết: "Đã từng đi, người tại nơi đây đại khái đều từng đi. Nhưng phủ thành đóng chặt đại môn, quân sĩ canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không cho nạn dân vào thành. Muốn vào thành cũng có thể, cần phải bỏ ra năm lượng bạc, chứng minh ngươi có tiền chống chịu qua tai nạn, sẽ không ở trong thành gây loạn.
Chúng ta nào có tiền, phu thê chúng ta là bị cơn lũ đột nhiên tràn tới khiến cho vội vàng lao ra khỏi nhà, nếu không phải cây gỗ đang ôm dừng lại được thì đã chết đuối từ lâu, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600212/chuong-141.html