Chương trước
Chương sau

Tào Hành Công sợ cháu ngoại trai chịu tội lớn, thay đổi phương thức khẩn cầu, "Đại nhân, tiểu nhân sợ chính là cháu trai tiểu nhân chống không nổi thủ đoạn đáng sợ của Lang vệ, sợ cháu ngoại trai nói ra việc gì không nên nói, vạn nhất nếu như nói ra việc đề thi thì tiểu nhân sợ là muôn lần chết cũng khó xóa được lỗi lầm của nó!"
Ở bên trong, lão giả chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài màn che, hờ hững hỏi: "Đề thi gì? Lão phu nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!"
Tào Hành Công lập tức hiểu được ý của người ta, nếu như sự việc đề thi không giữ được, vậy thì chỉ có thể là mình ông ta gánh chịu trách nhiệm này, sẽ không có bất cứ quan hệ gì với người ta.
Càng kinh hãi chính là ông ta đã biết rõ trong tình thế cấp bách mình đã nói lỡ lời rồi, vội vàng bốp bốp tàn nhẫn tát mình mấy cái, "Là tiểu nhân quá nôn nóng hồ đồ rồi, là tiểu nhân nói không chọn lời nói sai rồi." Tiếp đó đùng đùng dập đầu không ngừng, một mực dập đầu, dập đầu đến nỗi bắt đầu chảy máu vẫn không dám dừng, ngẫu nhiên còn hung hăng tát vào miệng mình mấy cái.
Sau một lúc, lão giả ở bên trong mới lại chậm rãi quay đầu lại, thở dài, tựa hồ đã mềm lòng, "Được rồi, được rồi, đêm tối cần yên tĩnh một chút. Chân chính ở phía sau làm chỗ dựa cho Lang vệ kỳ thực chính là bản thân bệ hạ. Đêm tối hôm nay ai cũng cứu không được cháu trai của ngươi. Ngươi cũng chỉ có thể là tự cầu nhiều phúc giúp hắn.
Hành Công a, lão phu tán thưởng ngươi nhất, chính là ngươi biết tình biết lý, không nên loạn tâm tính. Tình thế hiện tại không rõ, chờ xem đi, tất cả những gì phát sinh đêm nay, ngày mai Lang vệ không đưa ra giải thích cũng không được, ngày mai tất cả tự nhiên đều sẽ rõ ràng. Lão phu sẽ xem xét theo đó mà định, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi."
Tào Hành Công mặt chảy đầy máu, không dám nhiều lời nữa, đáp "Vâng", rồi nhanh chóng bò dậy, xin cáo lui.
Ở chỗ tối gần đó, có người hiện ra, cầm lấy khăn đưa cho Tào Hành Công lau chùi máu tươi chảy tràn trên mặt, rồi hỗ trợ thoa thuốc.
Cũng có người xách thùng nước đến nơi Tào Hành Công vừa mới dập đầu, lấy nước rửa sách vết máu trên mặt đất...
----- bachngocsach -----
Đại lao quân doanh, bị xô đẩy đi vào, Hứa Phí là lần đầu tiên trông thấy.
Nhất là Hình phòng của đại lao, đó càng là lần đầu mở mang tầm mắt.
Hứa Phí bị đẩy đến trước mặt một đống hình cụ, gỉ sét loang lổ hoặc loang lổ vết máu.
Ngụy Lân thả bộ bước đến bên cạnh gã, "Ta hỏi lại ngươi một lần, trong lời khai của ba người các ngươi về Cổ Trủng Hoang Địa có có quên hay giấu giếm gì hay không?"
Trong lòng Hứa Phí cực kỳ thấp thỏm, vẫn là nỗ lực kiên trì đáp: "Tướng quân, ta thật sự không rõ ý của ngài là gì, ta cũng không nhớ có gì giấu giếm."
Lúc này Ngụy Lân không tiếp tục nói nhiều, nhấc tay hướng phía trước vẫy một cái, làm ra thủ thế.
Lập tức có người nhóm lửa trong một cái lò tương tự bếp lò, cũng có người xách một giỏ than củi đổ vào trong lò.
Sau đó Hứa Phí bị người đè lại, bị người ngay tại chỗ lột giày ra, có người lại từ phía trên lôi cuống một sợi xích sắt, đem hai tay gã cột vào với nhau.
Xích sắt được ròng rọc kéo liên tục mấy lần, lúc này Hứa Phí bị kéo treo lên.
Treo tại không trung, lung lay lắc lắc, sau một hồi không ngừng lắc lư thì người đã bị kéo đến phía trên lò lửa.
Dây xích lại bắt đầu được thả xuống, thả tới khi ha chân Hứa Phí vừa vặn có thể đạp tại trên than củi.
Có sẵn người thừa dịp Hứa Phí vô ý thức co chân lên thì nhấc lên một tấm sắt đặt ở trên than củi.
Lúc này, có người bắt đầu đẩy kéo ống bể, vù vù, đốm lửa từ quanh tấm sắt bắn ra bốn phía.
Không bao lâu sau, từ giữa tấm sắt bắt đầu bị nung đỏ dần lên.
Bị treo ở bên trên, Hứa Phí co hai chân, không dám thả xuống, mặt đầy kinh sợ kêu lên: "Ta là mệnh quan triều đình, các ngươi há có thể làm như thế!"
Ngụy Lân cho một câu, "Cẩu quan cấp bậc còn cao hơn cả ngươi, không phải ta chưa từng giết qua... Ai nha, lực chân cũng không tệ lắm, xem ra còn là người có luyện quyền a." Nhấc tay lại làm ra thủ thế.
Dây xích bắt đầu thả thấp xuống, Hứa Phí không thể không lại lần nữa cuộn mình co chân nhiều hơn.
Vì vậy dây xích lại tiếp tục chậm rãi thả xuống.
Sau cùng co chân cũng vô dụng rồi, Hứa Phí liền uốn bụng lên, hai chân khép lại kẹp vào trên sây xích treo tay.
Thế nhưng là không có tác dụng, dây xích vẫn còn đang hạ xuống.
Nhiệt độ càng ngày càng cao nung đốt, lại thêm tốn sức treo người tại xích sắt, rất nhanh Hứa Phí liền đổ mồ hôi như mưa, mồ hôi nhỏ xuống rơi lên trên tấm bản sắt nung đỏ, không ngừng vang lên tiếng xèo xèo và bốc lên khói xanh.
Trong miệng gã vẫn còn dốc sức kêu oan, nói mình là mệnh quan triều đình vân..vân.
Gã không ngốc, cũng không phải là người một chút kiến thức cũng không có, biết rõ có một số việc nếu không nói thì mình có lẽ còn có thể không có việc gì, một khi nói ra rồi, nhưng sẽ không có đường lui.
Nhưng hiện thực tàn khốc, người thực sự có thể chịu đựng được nghiêm hình dù sao cũng là số rất ít, chí ít thì gã không nằm trong số rất ít kia.
Thẳng đến khi cảm giác thấy tấm sắt nung đỏ sắp đụng vào mông, như vậy làm sao nằm xuống được bây giờ?
Thân thể cố sức liều mạng co lên trên, nhưng xích sắt một mực hạ thấp xuống, quả thực kinh khủng.
Rốt cục Hứa Phí bị bộ hình phạt này làm cho sụp đổ, cuối cùng gào lớn, "Ta nói!"
Ngụy Lân hất đầu ra hiệu, vì vậy xích sắt lại lần nữa bắt đầu kéo lên cao, treo ở khoảng cách hai chân Hứa Phí thả xuống hở bản sắt một đoạn ngắn.
Người kéo đẩy ống bể cũng tạm dừng thổi lửa.
Tạm thời vẫn không có thả Hứa Phí xuống, Ngụy Lân nhìn chằm chằm Hứa Phí đang chảy mồ hôi như mưa hạ, "Nói đi!"
Mắt Hứa Phí đã là tràn lệ.
Gã từng hướng tới khung cảnh giang hồ hào hùng, từng tưởng tượng mình là một nam tử xương cứng, từng tưởng tượng đi giúp đỡ chính nghĩa, kết quả phát hiện mình chẳng làm được cái gì.
Vì danh lợi, vì đề danh Bảng Vàng mà nhiều lần làm ra chuyện gian dối.
Vì để cầu sinh dưới sợi xích sắt treo mình này mà mình phải làm ra chuyện bán đứng bằng hữu.
Giờ phút này, nội tâm gã đột nhiên bị tổn thương, bởi vì chân chính nhận thức được mình là người dạng gì.
Thì ra mình đã sống thành loại người mình đã từng ghét, gã không khỏi bi thương rống ra một tiếng, "Là tân khoa Thám Hoa A Sĩ Hành, là hắn bức ta giấu giếm..."
Gã ầm ầm đem những gì Dữu Khánh bảo gã phải giấu giếm nói ra.
Giết chết Hắc Vân Khiếu, vì mạng sống lừa gạt đám người Thiết Diệu Thanh, bất đắc dĩ trợ giúp Thiết Diệu Thanh tìm Hỏa Tất Xuất, vân..vân.
Mắng Dữu Khánh tham tài hảo lợi, nói ngay cả mình cũng phải phí bốn nghìn lượng bạc mới làm cho Dữu Khánh giúp đỡ bảo đảm một cái mạng.
Đem các hành động gây rối của Dữu Khánh đều nói ra, cũng nói ra là Dữu Khánh luôn mãi dặn dò gã và Trùng Nhi không nên nói thật cho đội ngũ hộ tống của triều đình biết.
Gã đã ý thức được mình hẳn là bị Dữu Khánh làm ra chuyện quỷ quái gì kéo vào rồi.
Gã mắng Dữu Khánh tham tài hảo lợi, trong tiềm thức cũng là vì đem tới cho mình một cái công đạo, không phải ta muốn bán đứng bằng hữu, là 'A Sĩ Hành' ngươi vốn không phải là thứ gì tốt.
Ngụy Lân nghe xong lại hỏi: "Đã tụ họp cùng đội ngũ hộ tống rồi, ngươi còn có thể ngoan ngoãn nghe hắn? Ngươi không phải tiểu hài tử ba tuổi, hẳn là biết rõ cái gì có thể nói cái gì không thể nói!"
Hứa Phí rơi lệ khóc thảm nói: "Ta bị ma quỷ ám ảnh, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh lên phải tặc thuyền của hắn. Đệ nhất danh thi đoán đố chữ tại Văn Hoa học viện ở Liệt Châu không phải ta, kỳ thực chính là hắn..." Lại đem việc mình liên thủ với Dữu Khánh làm gian dối tại Văn Hoa học viện nói ra, nói từ đó Dữu Khánh lấy đó áp chế, gã mới không thể không giúp đỡ cùng nhau lừa gạt.
Ngụy Lân có phần không nói nên lời, quay đầu lại nhìn về phía văn thư viết khẩu cung, người sau gật gật đầu thể hiện đều đã ghi lại rồi.
Một lát sau, Hứa Phí được thả xuống, xem lời khai và ký tên đồng ý, bản thân bi thương khóc lớn, không biết vì sao mà khóc.
Cầm đến khẩu cung, Ngụy Lân lại lần nữa đem khẩu cung xem lại một lần, nhìn xem mà cảm khái không ngừng.
Chân chính là không đào móc không biết, vừa đào móc liền giật nảy mình.
Không nghĩ tới 'A Sĩ Hành' kia chỉ một chuyến đường vào kinh đi thi là có thể đào ra nhiều thứ như vậy.
Quỷ mới biết rõ đứa kia phía sau còn ẩn dấu những bí mật gì.
Thảo nào chết sống không chịu thừa nhận biết được Bạch Lan, thì ra đã làm chuyện mưu tài hại mạng.
Xem đến chuyện đoán đố chữ Văn Hoa học viện lấy đệ nhất, y cũng thực sự phục rồi, còn chưa biết đề thi giải đố như thế nào, liền có nắm chắc cầm đệ nhất, việc này phải có sự tự tin mạnh mẽ cỡ nào a, người có tài hoa chính là có tài hoa, thảo nào có thể thi được cái Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm.
Còn có cái gì mà vẽ bùa bảo mệnh kia, còn không biết là dùng biện pháp gì hỗ trợ bắt được Hỏa Tất Xuất.
Đây đều là việc linh tinh tạp nham, y rất khó tưởng tượng người làm ra những chuyện thượng vàng hạ cám này vậy mà có thể thi đậu bốn khoa đầy điểm.
Những việc này giống như là chuyện mà một người học hành nghiêm chỉnh có thể làm ra sao?
Y liền không rõ rồi, có tài hoa như vậy, còn có thủ đoạn như thế, vì sao phải sống thành bộ dạng muốn tiền không tiếc mạng nữa chứ, có bản lĩnh như vậy đường đường chính chính kiếm chút tiền rất khó sao?
Không biết tại sao, phần khẩu cung này y càng xem càng cảm thấy vị Thám Hoa lang kia có điểm tà tính.
Đương nhiên, những điều này đều không trọng yếu.
Với y mà nói, trọng yếu nhất chính là cuối cùng đã biết rõ sự thật của sự kiện ám sát lần này.
Cuối cùng đã biết rõ quan hệ giữa Dữu Khánh và Bạch Lan, đã biết rõ Hắc Linh Nhi và ùng Bạch Lan vì sao phải giết Dữu Khánh.
Y có thể đưa cho Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường một lời giải thích rồi.
Từ khi biết rõ việc một nhà A Tiết Chương bị giết làm hại, Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường liền âm thầm hạ lệnh gia tăng nhân thủ âm thầm nhìn chằm chằm Dữu Khánh.
Ứng Tiểu Đường hoài nghi độc thủ phía sau màn năm đó sẽ không dễ dàng dừng tay, có khả năng còn sẽ lại lần nữa động thủ với con trai của A Tiết Chương.
Ứng Tiểu Đường đang đợi độc thủ phía sau màn lần nữa động thủ, bởi vì chuyện năm đó trôi qua đã quá lâu, cần có đầu mối mới đi tìm hiểu được nguồn gốc.
Nợ máu toàn nhà A Tiết Chương không thể xem như không có gì!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hắc Linh Nhi cùng Bạch Lan vừa động thủ liền gặp phải quân đội tạo ra động tĩnh lớn như vậy, đại quân trực tiếp phong tỏa Tịch Nguyệt phường, thậm chí là lục soát toàn bộ Tịch Nguyệt phường.
Về sau, tuy rằng Bạch Lan đã bỏ chạy, nhưng là sẽ không buông tha một đường truy tra Bạch Lan, vả lại hỏa tốc tiến hành.
Lúc này mới có những màn phía sau.
Lúc trước sau khi Ngụy Lân nắm giữ được việc Bạch Lan phu phụ tham dự ám sát thí sinh Liệt Châu, thì có phần hoài nghi đó là biểu hiện giả, hoài nghi là muốn che giấu việc ám sát A Sĩ Hành.
Dữu Khánh không chịu nói nói thật, Ngụy Lân lại không tiện dụng hình bức cung với Dữu Khánh, không còn cách nào đành phải bắt lấy Hứa Phí.
Kết quả trái lại từ trong miệng Hứa Phí mọi ra được rồi, nào ngờ chân tướng lại là có chuyện như vậy.
Mới biết Dữu Khánh là mưu tài hại mạng, là Dữu Khánh trước đây đã giết chết Trượng phu của Bạch Lan, giết chết đệ đệ của Hắc Linh Nhi.
Mới biết Bạch Lan cùng Hắc Linh Nhi hành hung Dữu Khánh chỉ là đang báo thù riêng mà thôi.
Kết quả còn tiện thể đào ra một đống chuyện trời ơi đất hỡi mà Dữu Khánh đã lén lút làm.
Bản thân Ngụy Lân cũng nhịn không được mà cảm khái, chính y đều nghĩ không ra Dữu Khánh là nghĩ như thế nào, thành thật giải thích không phải được rồi sao, hà tất khiến cho Lang vệ đại động can qua đào ra một đống chuyện trời ơi của ngươi chứ?
Cảm giác 'A Sĩ Hành' này hình như quan hệ đối với phía bên mình và Huyền Quốc công rất không hòa hợp...
Một chiếc xe ngựa chạy ra nơi Lang vệ đóng quân, Hứa Phí chật vật vô cùng thì lay động ở trong đó, có phần thất hồn lạc phách.
Lang vệ không có tiếp tục làm khó gã, cũng không có hứng thú với những việc trời ơi kia của gã, sau khi có được đáp án mình muốn liền phái người đem gã trả về, dù sao cũng là mệnh quan triều đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.