Lời nói này khiến ánh mắt Trùng Nhi càng thêm hoảng loạn.
Ta là dân thôn quê? Làm như xuất thân của ngươi tốt lắm vậy! Dữu Khánh dở khóc dở cười nói: "Không sai, nhìn hắn có phần như nữ nhân, nhưng xác thực là nam, chúng ta một đường đồng thời vào Kinh thành, ôm ôm kéo kéo cũng đã không biết bao nhiêu lần rồi, ta còn có thể không rõ hắn là nam hay nữ sao? Còn cụ thể thì sau này chúng ta nói tiếp."
Mỹ nam tử ý vị sâu xa a một tiếng, "Đã ôm đã kéo qua a, vậy có thể là ta trông nhầm rồi." Liếc mắt nhìn kĩ Trùng Nhi âm thầm mặt đỏ, khóe miệng hơi lộ ra nét mỉm cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dữu Khánh phất tay ra hiệu, "Trùng Nhi, ngươi trước đến thư phòng của ta ở đó chờ."
Trùng Nhi đã không còn khóc rồi, đột nhiên bị làm cho không còn tâm tư để khóc, đằng hắng cúi đầu rời đi, thư phòng ở đâu hắn cũng biết rõ.
Mỹ nam tử quay đầu lại nhìn theo, "Đáng tiếc là nam, nếu là nữ nhân thì chính là một phôi thai mỹ nhân a."
Cúi thấp đầu, Trùng Nhi lập tức cất bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại, đổi lấy mỹ nam tử một tiếng cười khẽ.
Không còn có ngoại nhân, Dữu Khánh cuối cùng yên tâm nói chuyện rồi, "Sư thúc, ngươi làm sao chạy tới nơi này?" Vừa nói vừa đem khối ngọc bội ra, đặt lên bàn giao cho người đối diện.
Vị trước mắt này không phải ai khác, chính là một trong hai gã đệ tử chân truyền còn sót lại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tien/600163/chuong-92.html