Chương trước
Chương sau

"Ách..." Dữu Khánh có phần do dự, nếu như không biết giá cả của những cây hương này, hắn khẳng định sẽ nói càng nhiều càng tốt, còn bây giờ, hắn là từ nhỏ lớn lên trong cái nghèo, cảm thấy cây hương này không khỏi đắt tiền quá mức, cũng không rõ việc tìm Hỏa Tất Xuất gì đó phải ồn ào bao lâu, tiêu xài lung tung sợ đối phương có ý kiến, có phần không dám kết luận.
Thiết Diệu Thanh giống như nhìn ra tâm tư của hắn, "Không sao, cứ tính dư dả chút."
Dữu Khánh đành phải chần chừ nói: "Vậy thì mua một trăm cây?" Cũng không biết đối phương có chịu hay không phí một khoản tiền lớn như vậy, chí ít với hắn mà nói đó khẳng định là một khoản tiền lớn.
Thiết Diệu Thanh hướng hắn xác nhận, "Một trăm cây đủ dùng không?"
Dữu Khánh cũng không quá dám xác định, lại lần nữa chần chừ nói: "Khả năng không sai lắm đi."
Thiết Diệu Thanh hơi hơi cân nhắc, đối với Thiêu Sơn Lang đang ôm cánh tay chờ đợi, nói: "Lấy hai trăm cây."
"Được!" Thiêu Sơn Lang vui vẻ ra mặt, ngay tại chỗ đếm hàng, kết quả sau khi đếm thì phát hiện hương nhỏ chỉ có khoảng một trăm sáu mươi cây, hắn đành phải bối rối ngẩng đầu nói: "Vị lão bản nương này, một trăm sáu mươi cây được hay không? Ta chỉ tính giá một trăm năm mươi cây cho ngươi."
Thiết Diệu Thanh hất hất cằm ra hiệu cho Tôn Bình, Tôn Bình lập tức lấy tiền ra trả, một nghìn ba trăm năm mươi lượng, hai bên thỏa thuận xong tiền hàng.
Ở một bên, Dữu Khánh nhìn động tác thu một đống tiền của Thiêu Sơn Lang thì khó nén vẻ ước ao.
Hắn rất rõ ràng giá cả đèn nhang, đạo quan thường dùng thứ này, chỉ với một chút như vậy không cần đến một lượng bạc, vậy mà tại nơi này bán ra hơn một nghìn lượng, gần như kiếm lời xấp xỉ gấp hai nghìn lần, thực sự là món lãi kếch sù a!
Lời lớn như thế, khiến hắn cũng muốn đi làm Thiêu Sơn Lang rồi, nhưng mà hắn biết rõ, nghề Thiêu Sơn Lang này cũng không phải ai muốn làm là có thể làm, then chốt là cánh cửa để bước vào tương đối chặt chẽ, đầu tiên cần phải được đến các phương tán thành. Thí dụ như vị trước mắt này, không được Yêu giới tán thành thì làm sao có khả năng tùy tiện vào ra Yêu giới buôn bán.
Các phương không rõ ràng lắm nội tình của ngươi lại thế nào có khả năng tán thành ngươi? Ngươi muốn tại địa bàn của mỗi nhà làm Thiêu Sơn Lang, khẳng định cần phải nói ra rõ ràng nội tình của ngươi, chỉ dựa vào một hạng này, Dữu Khánh hắn liền làm không được, Linh Lung quan có môn quy ước thúc, không thể dễ dàng bộc lộ bí ẩn bản phái.
Đại khái có rất nhiều người trong giới tu hành đều bị tắc bởi một cửa này.
Tôn Bình lại mua sắm một ít thứ cần thiết cho nhu cầu sinh hoạt tại đây, cũng giúp đám người Dữu Khánh vốn không có áo khoác để mặc mua y phục mới, sau đó mới kết thúc lần giao dịch này.
Thiêu Sơn Lang đóng cửa tiệm, lại lần chui xuống dưới cửa hàng nâng nó lên, kéo mở bốn cái chốt ngang, rồi lại túm kéo sợi dây đem bốn chân trụ kéo lùi về bên trong lầu các, sau đó lại đẩy bốn cái chốt xuyên ngang khóa chân trụ lại, tiếp đó khiêng cửa tiệm khổng lồ chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Mọi người nhìn theo nó lảo đảo lắc lư đi xa, Hứa Phí nhịn không được hỏi câu, "Hoang sơn dã lĩnh như vậy, một mình mang theo nhiều tài vật như thế, không sợ bị người khác đoạt sao?"
Dữu Khánh lườm hắn một cái, "Đoạt? Có thể vào nghề này là trước đó đã có hẹn ước cùng các phương. Nếu ngươi dám đoạt, hắn để cho ngươi đoạt cũng không sao, nếu như hắn bị cướp đoạt tại địa bàn Yêu giới, Yêu giới cần phải bồi thường cho hắn tất cả tổn thất tương ứng, bằng với việc ngươi giúp hắn một lần bán sạch hết hàng hóa, về phần hung thủ, hắn lười quản ai là hung thủ, nhưng ngươi tốt nhất không nên để Yêu giới điều tra ra là ai, bằng không ngươi nhất định sẽ chết rất thảm."
Đám người Tôn Bình nghe vậy nhìn hắn một chút, phát hiện tên thư sinh này đối với việc trên giang hồ hiểu biết thật đúng là nhiều, còn có thể có thời gian và tinh lực học hành sao?
Hứa Phí gật đầu, thể hiện đã có thêm kiến thức rồi, "Khiêng vật nặng như thế chạy khắp nơi, kiếm tiền cũng là khổ cực."
"Có thể gánh vác tất nhiên có thực lực gánh vác, tu vi thấp thì khiêng cửa tiệm nhỏ một chút, tu vi cao đương nhiên sẽ khiêng lớn hơn, vị vừa rồi hẳn phải là Huyền cấp Thiêu Sơn Lang, hứa huynh không cần nhọc lòng quan tâm." Dữu Khánh vỗ vai hắn, ánh mắt kia như muốn nói, bốn ngàn lượng bạc kia, đến được kinh thành ngươi nhớ kỹ đưa cho ta.
Hứa Phí không có cảm giác, vẫn y nguyên cảm khái vì mở rộng được nhãn giới, "Nhân thiêu sơn, Yêu thiên lý, Nhị lang thông thiên địa. Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, hôm nay tính là có kiến thức rồi."
Nhân thiêu sơn, Yêu thiên lý, Nhị lang thông thiên địa' là một câu tục ngữ trên thế gian, người trong thiên hạ hoặc nhiều hoặc ít hẳn đều nghe nói qua.
Nhân thiêu sơn (người gánh núi) chính là chỉ Thiêu Sơn Lang, mà Yêu thiên lý (Yêu ngàn dặm) chính là chỉ 'Thiên Lý lang' cùng nổi danh với 'Thiêu Sơn Lang'.
Thiêu Sơn Lang là người bán hàng rong xuyên qua lưỡng giới, mà Thiên Lý lang thì là Người mang tin tức có thể xuyên qua lưỡng giới, khi muốn gừi tin hoặc ký gửi chút vật phẩm mà ngươi muốn rất nhanh gửi tới đích thì có thể tìm Thiên Lý lang hỗ trợ. Thiên Lý lang đa số là phi cầm tu luyện thành yêu, có thể bay rất nhanh, có sẵn ưu thế đặc thù mà những tu sĩ khác không có, có thể rất nhanh chuyển vật phẩm tới nơi.
Nhưng mà quá giá cả cũng rất cao, ngươi để cho một vị Yêu tu một mình giúp ngươi chạy chân chuyển đồ, có thể rẻ mới là lạ rồi.
Cái gọi là Nhân thiêu sơn, Yêu thiên lý, là kết quả mà Nhân và Yêu rất lâu trước đây tranh đấu thỏa hiệp đưa ra.
Thiêu Sơn Lang cầm giữ tại trong tay tu sĩ nhân loại, mà Thiên Lý lang thì cầm giữ tại trong tay Yêu tu. Chỉ là loại chuyện truyền tin này có khả năng liên quan đến việc để lộ bí mật, chi phí quá cao chỉ là thứ hai, cho nên một ít công văn hoặc cơ mật liên quan đến Yêu tu, phía triều đình tình nguyện tiếp tục sử dụng trạm dịch có hiệu suất thấp một ít để truyền đi.
Nhị lang thông thiên địa, chỉ Thiêu Sơn Lang và Thiên Lý lang có thể tùy ý xuyên qua lưỡng giới, có thể đến được bất cứ địa phương nào trên trời dưới đất.
Đối với những việc này, Dữu Khánh đương nhiên biết rõ hơn Hứa Phí nhiều, nhưng lúc này không phải là thời điểm kéo thời gian với hắn.
Đồ vật chuẩn bị xong rồi, mặt ngoài bình tĩnh thong dong kì thực bụng nóng như lửa, Thiết Diệu Thanh không còn nguyện ý lề mề nữa rồi, hiệu lệnh mọi người tiếp tục xuất phát, sau khi hỏi qua ý của Dữu Khánh, đi thẳng đến động quật trong lòng đất lần gần đây nhất có phát hiện Hỏa Tất Xuất.
Không phí quá dài thời gian, đường cũng không tính xa, chính là cái sơn động mà Dữu Khánh và Thiết Diệu Thanh lần đầu gặp mặt nhau tối hôm qua, cách sơn động mà ba người Dữu Khánh qua đêm cũng không xa. Một nhóm người có phần cảm giác lòng vòng chạy tới chạy lui, nhất là mang theo hai gánh nặng chạy tới chạy lui.
Nhưng mà không còn cách nào, Dữu Khánh không yên tâm những người này, phải muốn đe Hứa Phí và Trùng Nhi cùng mang theo bên người, không cho những người này có cơ hội tìm cớ, đặc biệt bởi vì có Trình Sơn Bình, luôn cảm giác ánh mắt tên kia có chút quái lạ.
Ngoài động còn có dấu vết đống lửa tối hôm qua, ban ngày trở lại thì có một cảm giác khác, một nhóm người không có dừng lại, đốt mấy cây đuốc liền trực tiếp tiến vào sơn động.
Vách sơn động rõ ràng có vết tích được đào ra, dấu vết năm tháng cũng rất rõ ràng, cũng không biết là từ thời đại nào di lưu.
Thông đạo trong lòng đất cũng không thông suốt, gặp phải tảng đá lớn khó mà đào móc thì đi vòng qua, xu thế chung vẫn là một mực đi xuống phía dưới.
Thâm nhập trong lòng đất, không còn ánh sáng từ bên ngoài, ánh đuốc trong tay cũng chiếu sáng không xa.
Đối với Hứa Phí và Trùng Nhi mà nói, bóng tối vô tận phía trước giống như tương lai mê man, không biết phải đi hướng nào, chỉ có thể là đi bước nào tính bước đó, không thể làm chủ được theo ý mình.
Hai người một đường đi nơm nớp lo sợ, một mực căng thẳng không thể thả lỏng, không biết hai ngày vừa qua đến tột cùng là như thế nào, thủy chung ở tại trong tình cảnh mạng treo một đường.
Khi lại lần nữa trông thấy ánh sáng ở đầu kia thông đạo trong lòng đất thì Dữu Khánh cũng không biết đến tột cùng đã đi xuống bao sâu, chỉ đại khái đánh giá ra đã đi xuống dưới đất khoảng mười mấy dặm đường.
Phần cuối là ánh sáng đỏ, chưa tới gần đã cảm thấy được nhiệt độ tăng cao, tiếp tục đi một khoảng cách, Trùng Nhi thật sự là không thích ứng được, nhiệt độ cao gây ra cảm giác khó thở, hắn chỉ là một người thường không thể không dừng bước lại rồi, Hứa Phí tốt hơn một chút, nhưng mà vì muốn tốt cho hắn nên cũng để hắn lưu lại.
Thiết Diệu Thanh bảo Tôn Bình mang theo hai người lui về một khoảng cách, đi đến nơi mát mẻ để nghỉ ngơi.
Những người khác tiếp tục đi tới trước, khi ánh sáng đỏ rọi sáng toàn thân thì mọi người đã đứng trong một không gian rộng khoảng vài mẫu trong lòng đất, trước mặt là dung nham đỏ rực, khô nóng như nướng, tô điểm với những tòa tiểu đảo, còn có những trụ đá chưa tan rã kết nối trên dưới, thỉnh thoảng có âm thanh bọt khí dung nham trong lòng đất phun lên.
"Tại nơi này." Thiết Diệu Thanh chỉ một góc, "Ngày hôm qua phát hiện một con Hỏa Tất Xuất ở đó. Khi nó chui vào cái khe chạy mất thì chúng ta mới nhận thấy được. Khi nó nằm sấp không chút động đậy thì hoàn toàn hòa hợp với màu sắc nham thạch cháy đen nơi đây, trọn vẹn một khối, khó mà phân rõ được, ngươi còn chưa phát hiện ra nó, nó đã chạy trước."
Dữu Khánh quan sát hoàn cảnh vùng không gian này, hỏi: "Chỉ một con sao?"
Thiết Diệu Thanh cũng nhìn nhìn trên dưới, "Không thể xác định. Dung nham và nó, giống như nước và cá, phía dưới dung nham này có khả năng có liên quan với nơi nó sống. Con Hỏa Tất Xuất này là bơi qua bơi lại đến đây, hay là một mực sinh sống tại đây thì không thể xác định."
Dữu Khánh quay đầu lại liếc nhìn kẻ chướng mắt Trình Sơn Bình, nói: "Bảo những người khác thối lui đi."
Thiết Diệu Thanh không biết hắn muốn làm gì, đưa tay ra hiệu Chu Thượng Bưu giao lại cái túi xách trên người, rồi nghiêng đầu ra dấu cho những người khác thối lui.
Thấy lão bản nương nghe lời như thế, Trình Sơn Bình hừ một tiếng, nhưng vẫn là xoay người rời đi rồi.
Khi hiện trường chỉ còn lại hai người, Thiết Diệu Thanh hỏi: "Ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Làm thế nào? Trong lòng Dữu Khánh một trận gào thét, lúc trước cũng chưa từng thấy qua hoàn cảnh khu vực địa hỏa dung nham là như thế nào, bây giờ là lần đầu tiên kiến thức, hiện tại mới phát hiện, không gian này chỉ mấy mẫu nhưng với lượng hơi nóng bốc lên lưu chuyển như vậy, đốt từng cây từng cây hương là không có tác dụng gì, đốt một lúc một hai trăm cây hương thì lại khó kéo dài.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nếu như không đưa ra được lời giải thích nào thì đừng hòng dễ dàng thoát thân.
Chuyện cho tới bây giờ, tại hoàn cảnh trước mắt, hắn không có chút nắm chắc nào có thể bắt được Hỏa Tất Xuất. Hắn không thể không thực sự bắt đầu cân nhắc các biện pháp chạy thoát thân, suy nghĩ làm thế nào mới có thể chạy thoát được tại ngay dưới mí mắt đám Huyền cấp cao thủ này.
Sau một phen cân nhắc, kết hợp với địa hình quan sát được trong đoạn đường đã đi qua, trong lòng hắn đã có kế sách thoát thân, hắn hỏi ngược lại: "Khi bắt được Hỏa Tất Xuất, các ngươi định dùng thứ gì để chứa?"
Lúc này, Thiết Diệu Thanh từ trong cái bao trên tay lấy ra một cái bình sắt lớn cỡ quả táo, đưa tới nói: "Khi tới đây đã cho người chế tạo mấy cái, chuyên dùng để chứa Hỏa Tất Xuất, cũng không biết đến tột cùng nhìn nó như htế nào, lại càng không biết đặc tính của nó ra sao, cho nên trên nắp đậy bỏ nhiều hơn chút công phu, xoay tròn nắp đậy liền có thể chuyển đổi phương thức có cấp không khí hặc không cấp không khí."
Dữu Khánh tiếp nhận tới tay, vặn xoay nắp đậy, sau khi kiểm tra mới nói ra: "Ta cần hai bình nước, một cái khăn mặt, lại chặt thêm cho ta một thân cây đem tới."
Nơi này nhiệt độ cao, dễ dàng khát nước, cần nước và khăn mặt còn có thể lý giải, nhưng không hiểu chặt một thân cây đem tới là để làm gì, Thiết Diệu Thanh hỏi: "Cần cây làm gì?"
Dữu Khánh bình tĩnh đáp: "Lúc trước không biết hoàn cảnh nơi đây, sau khi quan sát, một mực cân nhắc, vẫn là quyết định xây dựng một tòa đàn tế."
Đàn tế? Thiết Diệu Thanh hoài nghi, lại không hiểu, nhưng vẫn không cự tuyệt, suy nghĩ một chút, hỏi: "Cần cây lớn cỡ nào, nếu quá dài, sợ là không dễ vận chuyển vào."
Dữu Khánh: "Có thể chém thành từng đoạn từng đoạn."
Thiết Diệu Thanh không có tiếp tục nói thêm cái gì, xoay người rời đi, sau một lát quay trở về, cho biết: "Phải đợi một hồi, đi về cần một chút thời gian."
Dữu Khánh gật đầu, hướng nàng yêu cầu lấy hương, đeo tại trên người mình, rút ra một cây, đi tới bên cạnh hồ dung nham nóng hổi, ngồi xổm xuống đối diện cái nóng như thiêu như đốt, điểm tại trên dung nham đỏ rực, đầu cây hương lập tức bốc khói cháy lên.
Hắn đứng dậy hai tay cầm hương, dáng vẻ thành kính, ra vẻ đang kính thần, kì thực là đang nhìn chằm chằm cây hương quan sát động tĩnh làn khói phiêu đãng, chờ một chút liền biết vị trí trong lòng đất này không có lưu thông không khí.
Thiết Diệu Thanh thấy bộ dạng hắn lại như đang thông thần, nín thở ngưng thần ở một bên không dám quấy nhiễu.
Một lúc sau, thừa dịp còn một thời gian mới có cây cối đem tới, Dữu Khánh bắt đầu chịu đựng nhiệt độ cao tại trên các đảo nhỏ giữa hồ dung nham nhảy tới nhảy lui, bắt đầu tỉ mỉ quan sát địa hình, làm chuẩn bị cho kế hoạch mình sắp thực hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.