Làm người tốt hay làm người xấu, đây thật là một vấn đề nan giải. Làm người tốt chịu thiệt không cam lòng, làm người xấu ta không đủ phần thông minh cùng bản lĩnh kia.
Đào Trực sư huynh thoạt nhìn rất tiều tụy.
Ta nhìn chòng chọc khuôn mặt hắn, hắn gầy nhiều.
Gương mặt thiếu niên lộ ra vẻ đau khổ.
Xem ra hắn đối với Mẫu Đơn sư tỷ thực quan tâm a.
Ta đây một người trời sinh không biết an ủi người khác, nhìn thấy hắn mất mát, cũng biết hắn là vì sao, nhưng ta lại không biết nên nói cái gì.
“Sư huynh, ngươi gần đây làm sao vậy?”
“Ừm, không sao.” Hắn nói: “Ta không sao.”
Ngoài miệng nói chính mình không sao, thực ra nhìn cả khuôn mặt đều viết ta rất có sao>_<~~
Ta nhìn thấy trong tay hắn nghịch nghịch một cái thẻ gỗ nho nhỏ, đương nhiên không phải tấm thẻ bài của mỗi người chúng ta, nó có hình lá cây, khắc phi thường tinh xảo, mặt trên cuống lá là một khuyên tròn, có thể xâu một cái dây qua đeo trên người.
“Cái này thật là đẹp mắt.” Ta thuần túy tìm lời để nói.
“Đây là ta khắc, khắc hai khối, ta và nàng một người một khối.” Đào Trực sư huynh thấp giọng nói: “Ít nhất ta còn nên cao hứng, nàng không có trực tiếp trả lại khối kia của nàng cho ta.”
“Ơ, đây là lá mẫu đơn sao?”
“Đúng vậy.”
“Sư huynh, ngươi…”
“Tam Bát, ngươi không cần phải nói, ta đã hiểu rồi.”
Hắn hiểu? Hắn hiểu cái gì? Ta nhưng một chút cũng không hiểu.
Ta thực sự không có gì để nói, đành phải hấp tấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/59749/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.