Chương trước
Chương sau
“Nàng cứ tu luyện theo như công pháp này.”

Phượng Nghi giao cho ta chính là một câu như vậy.

Ta cúi đầu tụng chú ngữ trên giấy một lần, cũng nhớ kỹ trong đầu, đầu ngón tay ấn một cái, tờ giấy kia liền hóa thành tro.

Ngoài núi, tựa hồ tất cả như thường.

Tình thế rất yên lặng, yên lặng dường như già trẻ, trên dưới toàn bộ Bàn Ti động Già Hội sơn chúng ta tố chất thần kinh bị chứng vọng tưởng bị hại mà đang lăn qua lăn lại.

Tố chất thần kinh thì tố chất thần kinh đi, dè dặt cẩn thận một vạn năm không ngại lâu, yêu quái cũng sợ chết chứ!

Trong khi luyện công ta lại mở tay ra, nhìn mấy hạt châu trong lòng bàn tay ấy.

Ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt lưu chuyển di động, một đường từ đỉnh xuống chiếu sáng trên bàn tay ta.

Ta có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, vì thế cũng bảo bản thân đừng nghĩ nữa.

Chuyện quá khứ, chuyện hiện tại, chuyện tương lai.

Bế quan hơn năm mươi ngày, mỗi ngày hoặc là Đại Mao hoặc là Chu Anh Hùng đưa đồ ăn tới cho ta. Phượng Nghi thường trông trước cửa vào ban đêm, nói chuyện với ta, để ta bình tâm tĩnh khí, đừng nóng lòng cầu thành. Hoặc là không nói lời nào, nhưng hắn sẽ gảy đàn cho ta nghe. Đôi khi, chỉ ngồi ngoài cửa, không lên tiếng. Nhưng ta biết hắn ở đó.

Trong lòng liền kiên định.

Ánh sáng trên đỉnh đầu dần dần tối đi, ngẩng đầu nhìn, ánh nắng biến mất, lại qua một ngày.

Ta đứng lên giãn gân cốt.

Ấn công pháp này tu luyện tới cùng, ta có thể kết ra một viên nội đan, không phải nguyên đan bản mạng của thân yêu.

Ta nghĩ, có lẽ thành quả cuối cùng ấy, chính là viên linh châu thứ năm cần khi bày trận ngũ hành.

Phượng Nghi cũng nói, trận ngũ hành có năm hạt châu này làm mắt trận, uy lực vô cùng.

Thế nhưng muốn thao túng sử dụng hạt châu đó bày trận pháp, lại cần lực lượng của bản thân tương ứng với hạt châu mới được.

Phong linh châu đương nhiên là hắn dùng, thủy châu kia có Tử Hằng, hỏa châu có lẽ phải mời tiên sinh kỳ lân trợ trận. Ta nếu như luyện thành hạt châu này, khỏi phải hỏi, đương nhiên là tự ta thao túng.

Thổ linh châu kia ấy à? Còn thiếu một người.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng ngày càng gần, ta đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng mở then cửa sổ gỗ ra để sang bên.

Cửa động lớn khoảng một thước, lúc nhìn ra phía ngoài, là một mảnh màu sắc xanh nhạt. Người nọ chỉnh lại vạt áo một chút, ngồi xuống đất.

“Tử Hằng?” Ta bất ngờ nhìn hắn: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi…” Ta muốn nói cả sạp long cung của ngươi ném ai quản, nhưng vẫn không có nhiều lời.

“Không chỉ ta, Dục Phong, còn có sư bá sư thúc bọn họ cũng đều tới, có điều ngươi đang tại thời điểm bế quan quan trọng, bọn họ mới không có đều qua đây nhiễu loạn.”

Nhìn thấy Tử Hằng ta vừa vui mừng, lại vừa áy náy.

“Thật ra, chỉ vì một cơn ác mộng.” Chưa chắc sẽ trở thành sự thực.

“Ma cung tuyệt đối không cam chịu bình thản, chuyện sớm muộn, chúng ta cũng nên sớm một chút thương lượng đối sách. Tình hình chỗ chúng ta, bọn họ có lẽ hiểu rõ, nhưng chuyện của bọn họ, chúng ta biết không nhiều, vậy rất nguy hiểm.”

Lời này, Phượng Nghi cũng đã nói.

“Đúng vậy, Tam Thất, còn cả Tam Lục…” Hai tau ta siết chặt: “Còn có rất nhiều người, đều đứng ở bên kia. Ta cũng cảm thấy ngày thái bình này không thể kéo dài, thế nhưng ta cũng không có năng lực bói toán gì, sự tình nếu phát sinh, cũng sẽ không giống như trong mộng của ta chứ?”

“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” Hắn nói: “Đúng rồi, ta bắt mạch cho ngươi.”

Bắt mạch?

Ta đưa tay ra, ngón tay Tử Hằng nhẹ nhàng đặt trên cổ tay.

“Gần đây đang luyện loại công phu mới này, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt, luyện xong tinh thần sảng khoái.” Ta nói: “Chính là kết đan rất chậm. Ta vốn tưởng xấp xỉ một tháng, hai tháng thế nào cũng sẽ thành công. Thế nhưng mắt thấy sắp hai tháng rồi, vẫn chỉ là một khối khí.”

“Việc này, càng nhanh càng không được. Ngươi chưa từng nghe câu dục tốc bất đạt sao?”

Được rồi, bọn họ đều rất có lý.

Hắn dời tay, nhẹ giọng nói: “Rất tốt, tất cả đều rất suôn sẻ.” Dừng một chút, hắn nói: “Ngươi trước đây có dùng thượng nguyên tán hoặc là canh thiên thảo những thứ đó hay không?”

“Không.” Ta lắc đầu, những thứ đó ta chưa bao giờ uống, mặc dù nghe nói có ích cho tu luyện.

“Ừ, sau này cũng đừng ăn, không có lợi.” Hắn tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì, sắc trời tối dần, mặc dù chúng ta đứng gần, nhưng xuyên qua cửa sổ vuông nho nhỏ này, ta cũng xem không hiểu hắn rốt cuộc là vui hay buồn, tóm lại, thần sắc tuyệt đối không giống như biểu hiện toàn thân vô sự!

“Tử Hằng, ta có phải, luyện không thuận hay không? Hay là ta…”

“Không có chuyện gì.” Hắn mỉm cười với ta, đồng thời còn gật đầu một cái trấn an.

Không có chuyện gì? Lời này giống như có chuyện!

Ta chăm chú nhìn Tử Hằng, bất an mím môi, tay còn thiếu chút nữa vươn ra từ cửa sổ vuông, níu chặt cổ áo hắn ra sức lắc ép hỏi thực tình!

Mặc dù ta là yêu, không nhiều khả năng bị bệnh nan y! Thế nhưng luyện công luyện nhầm càng nguy hiểm! Trước mắt ta cũng không phải là chuyện mình ta… Phải, quýnh lên liền có chút tư duy hỗn loạn. Bây giờ tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, ta nếu như xảy ra nhiễu loạn, ấy không phải liên lụy mọi người!

Có lẽ thấy ta cấp bách sắp muốn lên nóc nhà lật ngói, Tử Hằng trái lại cười.

“Thật ra… không phải chuyện xấu. Chẳng qua là Phượng Nghi bảo ta tới xác định một chút, ừ, đây là chuyện tốt, chuyện vui. Nhưng sau này chính ngươi phải để tâm, không thể mệt nhọc, ẩm thực càng không thể tùy tiện.”

Ta vì sao nghe, ta còn giống như người bệnh ấy chứ.

Khuôn mặt Tử Hằng để sát vào một chút, nhấn rõ từng chữ rõ ràng, hơi thở ấm áp: “Ngươi có tin vui.”

Hả?

Ta phản xạ có điều kiện giơ tay lên sờ mặt!

Tay rõ ràng sờ lên, thế nhưng lại không cảm giác được cái gì.

Hự, thực sự là choáng váng rồi.

Ta cúi đầu xuống, nhìn, ờ, bụng của mình.

Đương nhiên cũng nhìn không ra cái chi. Thế nhưng ta lập tức, liền cảm thấy trên người có thêm cái gì.

Rất quý báu, rất tốt đẹp… rất, mỏng manh…

Tử Hằng lại nói câu gì, ta có tai như điếc.

“Ta bảo Phượng Nghi qua đây nhé, ngươi vui thì vui, cảm xúc cũng đừng quá kích động.”

“Tử Hằng, ngươi không phải gạt ta chứ?”

“Luôn bế quan cũng không tốt, công là phải luyện, nhưng cũng không thể kéo căng mình quá.”

“Vậy, có đã bao lâu? Khi nào thì có thể sinh?”

Tử Hằng bỗng nhiên bật cười: “Quả thực là ông nói gà bà nói vịt. Ngươi trước tiên đi ra đã, ta thấy ngươi đêm nay cũng là ngồi không yên.”

Cửa bế quan chỉ có thể mở từ bên trong, cho dù người có đạo hạnh cao hơn ta đến, cũng không cách nào mở cánh cửa này từ bên ngoài.

Ta vội vã đứng lên, định định thần, bước chân vững vàng đi tới cạnh cửa, làm phép giải trừ cấm chế ở cửa, Tử Hằng ở bên ngoài chậm rãi kéo cửa ra, chắp tay nói: “Chúc mừng chúc mừng.”

Ta khẩn trương liếm liếm môi, cảm thấy cổ họng và trong miệng đều khô khốc: “Cám ơn…”

“Đi thôi.”

Ta gật gật đầu, cảm giác mình từng bước như giẫm trong đống bông, không chân thực như thế, cơ thể nhẹ tựa có thể tung bay.

Phượng Nghi đứng trước cửa viện Tiên Khách Lai, đang nói chuyện với người ta.

Người nọ cũng là người quen, trước kia từng gặp mặt một lần, vị Mai sơn cư sĩ Mai Tiêu mở tiên hội mời tân khách khắp nơi ấy!

Khi ta nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng phát giác chúng ta.

Mai Tiêu cười nói: “A, phu nhân đã tới.”

Vẻ mặt Phượng Nghi lại rất cổ quái, đầu tiên là nhìn ta, sau đó quay đầu nhìn Tử Hằng. Chờ sau khi Tử Hằng mỉm cười gật đầu xác nhận thật giả chuyện gì với hắn, lại quay đầu nhìn ta.

Thoạt nhìn vẻ mặt không thay đổi thế nào, nhưng ta chú ý tay hắn đã nắm lại kiềm chế, hơn nữa, nắm chặt như vậy, tay vẫn đang run rẩy.

Trừng mắt, cứng đơ, chân tay run rẩy, lại quan sát kỹ, sẽ phát hiện hai má hắn kéo căng, khớp hàm nhất định đang cắn chặt.

Phản ứng này thật giống thấy kẻ thù!

Hắn lúc trước hẳn là cũng có chút biết, suy cho cùng hắn không qua loa như ta. Nhưng thật sự xác định rồi, phản ứng này của hắn…

Được rồi… Trên đời này phản ứng khi làm cha mẹ có rất nhiều loại, Phượng Nghi đây cũng coi như một loại.

Ta lúc này bỗng nhiên nhớ tới tình hình khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, dáng vẻ ăn trên ngồi trước không trông ai vào mắt ấy của hắn, vẫn còn rõ ràng không phai.

Chớp mắt một cái, dường như nhiều năm như vậy, lập tức đã qua.

Cũng không phải là lập tức đã qua sao?

Lúc ấy ta không ngờ ta sẽ gả cho hắn.

Trái tim ban nãy dường như bay trong mây, lập tức chạm đất.

Vững chắc, không thể ổn định hơn.

Ta cũng chưa có lúc nào giống như bây giờ, cảm giác được sự tồn tại của mình.

Cảm giác chân thật rõ ràng như vậy.

“Nàng…” Phượng Nghi bước từng bước về phía ta, lại dừng.

Ta cười gật gật đầu với hắn, sau đó thấy hoa mắt không nhìn rõ cái gì, bị ôm lấy!

Ta thất thanh thét lên, ôm chặt cổ hắn! Mặc dù không sợ hắn sẩy tay quăng ta ra ngoài, thế nhưng chân không đạp đất, trong lòng cũng không yên!

Mai Tiêu ở bên cạnh cùng Tử Hằng cười ha ha, thật không có ai đến khuyên can.

Cảnh vật trước mắt nhanh chóng xoay tròn, giống như tâm tình nhảy nhót tung tăng của ta.

Ngực tràn đầy, giống như rót đầy kẹo mật, rất vui vẻ, rất hạnh phúc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.