Ta chờ hơi mệt, Tử Hằng mới trở lại. Hắn không có tiền hô hậu ủng, tôm thúc và một nữ tử tuổi khá cao đi theo sau hắn, mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình, ta lại có thể nhìn ra, hắn chắc chắn rất mệt mỏi.
Ta bê canh, đi qua gõ cửa. Tôm thúc nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt chen chúc vào nhau, thoạt nhìn hơi có chút buồn cười.
“Vợ tiểu Phượng à, đã trễ thế này mà ngươi lại đây?”
“Ta nấu chút canh. Tử Hằng hôm nay chưa ăn gì phải không? Vừa lúc, uống ít canh cũng thoải mái hơn chút.”
“Phải phải, cũng là nữ nhân gia các ngươi nghĩ chu đáo, ôi, ta hai ngày nay cũng choáng hết cả đầu.”
“Bận mà.”
Ta bê canh vào cửa, quay đầu nói: “Đúng rồi tôm thúc, lấy một cái bát ra.”
“Được được.”
Thanh âm Tử Hằng truyền đến từ bên trong: “Mang cái gì ngon?”
“Mũi thật thính.” Ta nói: “Ninh ít canh, không nóng không lạnh, vừa miệng.”
Tử Hằng đi ra từ sau bình phong, đã thay bộ bào phục hoa lệ nặng nề kia, một bộ áo xanh, tóc buộc hơi lỏng, thoạt nhìn càng giống một thư sinh mà không phải long vương.
Tôm thúc lấy đến cũng không phải là cái loại tách trà có nắp mạ vàng đế đen trên tiệc rượu ngày hôm nay, mà là chén sứ trắng bình thường.
“Có ngon không?”
“Ừ.”
Hắn gật gật đầu, uống cả một bát canh.
“Ngươi cần phải lưu tâm, ta cảm thấy người của ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ti-dong-38-hao/2199851/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.