Chương trước
Chương sau
Ta thò đầu ngắm một cái một cái, lại vội rụt về.

Phượng Nghi nhìn ta: “Nàng làm sao vậy?”

Ta chột dạ…

Người bị đánh chửi kia, không phải là cung nữ muốn sai ta chạy việc không thành, vừa rồi còn tới gây chuyện sao!

“Đồ khốn! Ta bảo ngươi lười nhác! A, ngay cả lời của ta cũng không nghe, sai ngươi đưa quần áo còn dám cho ta…”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Ta cũng là không có biện pháp mà, trong phòng không có ai, ta lại phải đi lấy thuốc cho Hinh Ngọc tỷ, ta sai một tiểu cung nữ đưa thay ta, thế nhưng nàng ta lại mang quần áo đi lĩnh cơm ăn…”

Hợ, ta nhìn nhìn Phượng Nghi, chúng ta vẫn nên tránh đường là tốt nhất.

Thế nhưng chưa chờ chúng ta tránh ra, phía sau truyền đến một tiếng kêu thê lương.

Ta bị dọa nhảy dựng, không để ý có phiền toái hay không, hai bước chạy đi.

Tiểu cung nữ xui xẻo kia ôm đầu ngã nghiêng. Ta trước tiên rất nhanh liếc mắt một cái, không nguy hiểm tính mạng, vậy còn may.

Mặc dù không có giao tình gì, thế nhưng nàng bị đánh lại nói cũng có nguyên nhân của ta.

Người đánh kia cầm cây gậy, cũng ngẩn ra đó, nhìn thấy ta lao tới, lại trước tiên lắp bắp giải thích với ta: “Ta chỉ định đánh nàng hai cái, ta định đánh vào lưng, không, không định đánh vào đầu.”

“Trước tiên cầm máu băng bó cho nàng đã.” Ta lại không muốn truy cứu trách nhiệm đánh người của nàng ta.

Ta có pháp thuật có thể cầm máu cho nàng, nhưng không dám dùng lộ liễu, thừa dịp nữ nhân kia luống cuống tay chân muốn băng vết thương cho nàng lặng lẽ dùng ngón tay phẩy một cái, máu lập tức ngừng, lại quấn lên mảnh vải gì gì đó, không quá đáng ngại, cũng may nàng bị đánh hôn mê, rất thuận lợi.

Thành công lui thân, Phượng Nghi giễu ta: “Lại làm người tốt đi.”

“Chao ôi, ta là chòm sao Thiên xứng mà…”

“Làm cái gì?”

Ta che miệng cười: “Đi đi, có rảnh nói tỉ mỉ với chàng.”

Thủy Tinh cung này không đẹp như nhìn qua chút nào, cũng có lông gà vỏ tỏi, cũng chướng khí mù mịt.

Ta nhỏ giọng hỏi Phượng Nghi: “Này, chàng có phải biết hậu viện lớn không có chỗ tốt, cho nên mới miễn cưỡng giữ mình trong sạch không hả?”

Phượng Nghi chững chạc đàng hoàng: “Thật ra ta miệng cọp gan thỏ, rất nghèo, người trong nhà mà nhiều, lại nuổi không nổi.”

Ta sửng sốt, lại không thể cất tiếng cười to, nghẹn vô cùng vất vả.

Chúng ta vòng một vòng, thật sự không có chuyện gì mới mẻ để nhìn, cuối cùng ta nói: “Quên đi, bằng không chúng ta liền đi tiền điện đi, cứ xoay tới xoay lui như vậy… đại yến của thủy tộc hẳn là sắp bắt đầu rồi? Chàng thấy chúng ta ở trên xà nhà hay hơn? Hay là núp trên tường tốt hơn?”

“Ừm, trên xà nhà đi, xem rõ ràng.”

Quân tử leo xà nhà?

Ợ… Cái này, được rồi, thỉnh thoảng làm khách mời một lần cũng không sao.

Chúng ta lén lút vào tiền điện, cung điện này rất lớn, so sánh với diện tích đại quảng trường của ma cung kia, cũng ngang nhau. Chúng ta vừa mới ngồi yên trên xà nhà chính, mí mắt ta bắt đầu giật loạn.

“Ai, mí mắt giật, có ý gì?”

“Trái hay là phải?”

“Cả hai.”

Phượng Nghi cười một tiếng: “Nàng coi như xong, người nhỏ gan còn nhỏ hơn. Người ta đều nói nhát như chuột, nàng có phải ở chung lâu với Đại Mao, gần mực thì đen không?”

Ta nhỏ giọng lầu bầu: “Không phải như vậy, lần trước đi xem náo nhiệt, chàng cũng xem thành trọng thương. Ta chính là… nghĩ lại mà sợ.”

“Đừng sợ, ta cam đoan, ta bây giờ cũng không sơ suất như thế, không chỉ nàng sẽ không bị thương, tự ta cũng tuyệt đối có thể toàn thân mà lui.”

Lời này của hắn nghe giống như vui đùa, thế nhưng nghĩ cẩn thận, lời nói thản nhiên, ý tứ lại rất nghiêm túc.

Ta chậm rãi nắm tay hắn, Phượng Nghi mặc quần áo giống như những người hầu bận bịu bên dưới, màu xanh ếch rất khó coi, trên người ta thì lại là đỏ san hô. Thế nhưng phong nghi dung mạo của Phượng Nghi, cho dù khoác lên hắn vải bố túi da, hắn cũng là ngạo nghễ thiên địa, màu xanh biếc tục muốn chết kia mặc trên người hắn, thoạt nhìn cũng giống một ao nước biếc ung dung thản nhiên, tôn lên khuôn mặt như ngọc, đôi môi như son.

Đẹp a… Đều nói sắc đẹp thay cơm. Nếu thực sự thay được cơm, ta chắc chắn sắp biến thành bà siêu béo!

Dưới chân chúng ta, những phó thị của Thủy Tinh cung này bận rộn đi đi lại lại, đã có người tới, chào hỏi lẫn nhau, tiếu lý tàng đao… Không, không phải tàng đao, là tiếu lý rút đao. Ta vốn luôn chậm chạp, ngay cả ta ngay cả ta cũng nghe được những người đó nói chuyện với nhau không mang ý tốt, vậy không phải tàng đao, đã là rút đao ra sáng choang để chém giết.

Ta cảm thấy tim lạnhg, những người này đều là vô cùng thân thiết xưng hô thúc thúc bá bá ca ca đệ đệ, nhưng trên thực tế, tất cả đều đang tranh đoạt lợi ích. Cái gì mà địa bàn của ngươi lớn của ta nhỏ, của ngươi…

Tử Hằng muốn tìm thân tình trong gia tộc thế này, vậy không phải là trèo cây tìm cá sao?

Hắn rốt cuộc nỗ lực biết bao, lại thất vọng bao nhiêu lần chứ?

Cho tới bây giờ.

Mấy ngày trước lúc ở chung với chúng ta, hắn còn luôn luôn mỉm cười. Thế nhưng trở lại nơi hẳn nên xưng là nhà của hắn, hắn lại nhốt chặt mình trong phòng, không ăn, không uống, cũng không để ý tới hết thảy bên ngoài.

Mọi thứ nơi này, đã khiến hắn thất vọng cực độ rồi phải không?

Trò hề của những người bên dưới đó lộ ra càng nhiều, càng dối trá tham lam, ta càng cảm thấy ta lần này là tới đúng rồi.

Lại ép dạ cầu toàn vì những người này, nhận những an bài dối lòng ấy, Tử Hằng sớm muộn sẽ uất ức mà chết!

Mặc dù khi hắn đối mặt với chúng ta luôn luôn tươi cười ấm áp, nhưng lòng hắn thì sao? Hắn chưa từng lộ ra mất mát và uất ức của mình.

Cái gọi là đại hội thân tộc này, nghe qua chính là một đại hội chia của. Bọn họ nghị luận đồng tộc chết bệnh già, ngầm công khai ám chỉ phân phối những ích lợi ấy ra sao. Bọn họ nói càng nóng hổi, luồng khí ấy trong lòng ta lại càng nghẹn lợi hại.

Đây đều là cái gì với cái gì chứ, đâu giống như tộc nhân thân thiết? Đúng rồi, Thám Xuân trong Hồng lâu nói rất đúng, máu mủ cả nhà, tựa như một đám gà chọi hận không thể hận không thể ngươi ngươi ăn ta ta ăn ngươi, trên mặt là thân nhân, trong xương là cừu nhân.

Ghế bên trái đều là khách nam, bên phải thì tới không ít khách nữ, bọn họ vừa tiến đến, ta nhất thời tinh thần tỉnh táo, Phượng Nghi cười nhạo ta để bụng với những phong hoa tuyết nguyệt này, ta cũng không tức giận. Vốn chính là thế mà, những người nam này trông thế nào, còn người nào người nấy mặt mũi đáng ghét lời nói vô vị, ta chú ý bọn họ làm chi?

Những mỹ nữ này lại bất đồng, không biết đều là tinh gì yêu gì, dung tư tú lệ, thanh âm cũng dễ nghe, có uyển chuyển, có thanh thúy.

Chúng ta ngồi trên xà chính, thứ tự chỗ ngồi phía dưới hẳn là tương đối quan trọng. Một nữ tử mặc quần áo vàng nhạt và một cô nương mặc quần áo hồng nhạt cùng nhau qua, vừa vặn ngồi vào ghế dưới chân ta. Người mặc áo vàng lớn tuổi hơn một chút, đoan trang văn tĩnh hơn một chút, người mặc hồng nhạt tiếng cười không ngừng, thoạt nhìn rất hoạt bát. Bọn họ hẳn đều là khách, sau khi ngồi xuống trước tiên nghị luận mấy câu về cảnh hôm nay, lại nhỏ giọng thảo luận với mấy vị cô nương cũng tới làm khách vừa mới chào hỏi.

Ta duỗi tai, nghe tám chuyện cao hứng bừng bừng. Tỷ như vị cô nương kia tính khí táo bạo giả bộ thục nữ, đồ cưới của ai đã chuẩn bị ít ngày nữa sẽ xuất giá, bỗng nhiên nàng chuyển mũi nhọn: “Tứ tỷ tỷ, vị ý trung nhân của ngươi kia, hôm nay cũng khẳng định sẽ đến chứ?”

Người mặc áo vàng vội vàng nói: “Tử muội, cũng không nên nói bậy, nào có việc này.”

“A, ngươi không phải nói hắn tốt hơn người khác, có tình có nghĩa có tài có mạo, khắp Đông hải tìm không ra người thứ hai tốt như hắn?”

“Hắn thì tốt… Nhưng ta nào có, nào có…”

Nàng là muốn nói không có nhớ người ta đi? Thế nhưng nghe ý tứ trong lời nói này, e lệ nhiều hơn là tức giận, còn có chút muốn nói lại thôi, rõ ràng chính là tâm đã trao còn gì!

Phượng Nghi thấy ta nghe cao hứng, lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong tay áo cho ta, ta mở túi, cầm một miếng điểm tâm, đầu tiên cho hắn ăn nửa miếng, chính mình cũng cắn một ngụm, tiếp tục nghe các nàng nói chuyện.

“Dào ôi, tứ tỷ à, ngươi nếu như trong lòng có hắn, thì nói với dì dượng đi, để bọn họ tìm người nói chuyện, ngươi nhân phẩm tốt tính tình cũng tốt, tướng mạo cũng là trong trăm có một nổi tiếng gần xa, ta đánh giá ấy à, chuyện này có thể thành.”

“Ôi, ngươi đừng có nói bậy.”

“Ta không phải nói bậy mà, tuổi ngươi cũng tới lúc rồi, nếu để cho người trong nhà kết đôi lung tung, vậy ngươi cũng không chỗ để khóc. Ta nghe mẹ ta kể, có người nhờ bà làm mối cho ngươi đấy.”

“Thật sự?” Người mặc áo vàng vừa nghe lời này, nhất thời trong lòng rối loạn, thanh âm có chút hoảng loạn: “Là ai?”

“Bà chưa nói. Nếu là gả người tính tình dịu dàng, vậy thì tốt. Thế nhưng tứ tỷ, nếu là thất công tử vô lại kia lại đến dây dưa ngươi, muốn đòi ngươi làm trắc phi, ngươi nhưng làm sao bây giờ?”

A, còn kéo tới hậu cung của long cung nữa? Thật sự là phức tạp.

“A, tứ tỷ, hắn đến đây!”

Ta bản năng quay đầu, muốn nhìn rối loạn tâm hồn thiếu nữ cô nương người ta chính là nhân vật thần tiên ở đâu!

Hợ…

Ừm, người mặc một bộ bào phục viền đen, đầu đội mũ khảm hạt châu ngọc bích nho nhỏ, thong dong tao nhã chậm rãi đi tới này… Đây không phải là Tử Hằng sao?

Ô! Ta sớm nên nghĩ tới! Long cung, Ngao gia, nhân vật tiểu bối lứa này có thể tung ra, phỏng chừng Tử Hằng nếu nhận thứ hai, sẽ không ai có thể là số một đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.